Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Tụ Lực

Chương 387: Tụ lực Chương 387: Tụ lực

Bên cạnh cô ta là một phụ nhân trung niên mặc xiêm y sắc hoa đứng ôm tay. Trông bà ta khoảng chừng năm mươi tuổi, cằm nhọn, môi mỏng, tướng mạo có vẻ hơi khắc nghiệt.

Bà ta là nhũ mẫu của Đổng Mẫn Châu, hình như không ai biết tên bà ta, mọi người đều gọi bà ta là “Lãnh di”.

“A, Phương Mậu Phu giết Kiều Tuyền Lâm?”

Đổng Mẫn Châu nhấp một miếng trà xuân, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lãnh di cúi đầu trả lời: “Đúng vậy, Kiều Tuyền Lâm đi Ích Hương trai, ước chừng hai tháng, đột nhiên bị trai chủ Phương Mậu Phu xử tử.”

Đổng Mẫn Châu tò mò hỏi: “Kiều Tuyền Lâm là Tam Cầm cảnh hậu kỳ từ lâu, Kinh Đào kiếm pháp càng là nhất tuyệt. Phương Mậu Phu còn trẻ tuổi, chỉ là Nhất Cầm cảnh thôi đúng không, sao hắn ta Kiều Tuyền Lâm được thế?”

Lãnh di trả lời: “Có thành phần đánh lén ở trong đó. Kiều Tuyền Lâm là bị Phương Mậu Phu đột nhiên ra tay giết chết sau khi quỳ xuống đất chịu thua, chết một cách nghẹn khuất lắm.

Mặt khác, ta nghe nói chủ công đã từng ban cho Phương Mậu Phu một viên Phá Hạn đan, thực lực của hắn ta hẳn đã sớm không phải là Nhất Cầm cảnh nữa.”

“Phá Hạn đan, khó trách! Nam nhân cắn thuốc chính là mãnh liệt!”

Đổng Mẫn Châu bừng tỉnh, hơi trêu chọc cười nói: “Ích Hương trai là một nơi không tệ, ta muốn nó với phu quân vài lần, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì để lại cho Phương Mậu Phu. Hiện tại xem ra phu quân đã sớm an bài lâu dài rồi.”

Lãnh di gật đầu đáp: “Cân nhắc từ mặt lâu dài, ta cũng cảm thấy phu nhân ngài không nên chạm vào Ích Hương trai, cái loại góc xó đó sớm muộn gì cũng sẽ bị người điều tra ra, nhất định sẽ bị dọn sạch.”

Đổng Mẫn Châu khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên ta biết. Chỉ có điều, Kiều Tuyền Lâm dù sao cũng là người ta đưa qua, ông ta vẫn là thông gia của Đổng gia ta. Phương Mậu Phu cứ như vậy giết chết ông ta, có phải hơi không coi ta ra gì rồi không?”

Lãnh di hỏi: “Có cần gõ hắn ta một chút không?”

Đổng Mẫn Châu suy tư một hồi, bỗng nhiên bật cười nói: “Không, Phương Mậu Phu giết người là vì Hồng Diệp, xung quan giận dữ vì hồng nhan, nam nhân như vậy đáng giá khích lệ, ta phải thưởng cho hắn thật hậu hĩnh mới được.”

...

Lúc chạng vạng tối, một con bồ câu đưa tin phịch phịch bay tới.

Tế Cẩu nhìn lên thấy con bồ câu đưa tin kia, đột nhiên đứng dậy tấm tắc nói: “Tới, quả nhiên tới.”

Ngày hôm qua Phương Tri Hành vừa mới giết Kiều Tuyền Lâm, ngày hôm nay đã có bồ câu đưa tin bay tới.

Đây cũng không phải là trùng hợp.

Phương Tri Hành đang ở trong sân chém gậy trúc. Cậu suy nghĩ một chút, đặt đao xuống, đi tới trước cửa sổ gỡ cuộn giấy trên đùi bồ câu đưa tin xuống.

“Trước canh ba ban đêm, một mình tiến đến Vân Mộng sơn trang.”

Phương Tri Hành không khỏi nhướng mày lên.

“Lại là Vân Mộng sơn trang...”

Trong lúc nhất thời, Phương Tri Hành rơi vào trầm mặc, lông mày hơi nhíu lại.

Tế Cẩu thấy vậy, ha ha cười khẩy nói: “Tao đã sớm cảnh cáo mày rồi, làm bất cứ chuyện gì đều có hậu quả cả. Mày tự tiện giết Kiều Tuyền Lâm, nhất định sẽ bị xử phạt cho coi.”

Phương Tri Hành chau mày, khó hiểu nói: “Xử phạt thì xử phạt, tại sao lại bảo tao chạy đi cái nơi Vân Mộng sơn trang kia làm gì?”

Tế Cẩu giật mình một cái: “Không phải là muốn xử tử mày đấy chứ?”

Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Tao là người đã ‘ăn’ Phá Hạn đan, trong cơ thể có khi đã bị hạ độc dược từ sớm, giết tao có cần phải phiền toái như vậy không?”

Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.

Ở trong mắt La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu, Phương Tri Hành là người mà bọn họ có thể đắn đo bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, xử tử Phương Tri Hành đúng là cực kỳ dễ dàng.

“Vậy bọn họ gọi đến mày đi Vân Mộng sơn trang làm gì ta?” Tế Cẩu kinh nghi không thôi.

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Lấy tính cách của La Khắc Kỷ, hắn sẽ không gọi tao đến bởi vì một tên Kiều Tuyền Lâm. Cho dù tao có giết mười tên Kiều Tuyền Lâm, La Khắc Kỷ cũng sẽ không để ý. Hắn chỉ quan tâm tao có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn giao cho hay không thôi.”

Tế Cẩu đáp: “Cho nên, người gọi mày đến chắc chắn là Đổng Mẫn Châu. Nữ nhân này coi Ích Hương trai như vật trong tay mình, cũng không phải là đèn cạn dầu. Hừ hừ, đêm nay mày ăn đủ rồi nhá.”

Phương Tri Hành tự hỏi trong chốc lát, thu thập bọc hành lý.

Tế Cẩu tặc lưỡi nói: “Không phải đâu, mày muốn đi phó ước thật à? Sẽ không sợ Đổng Mẫn Châu tính kế chết mày à?”

Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Tao nói, nếu như Đổng Mẫn Châu muốn giết tao thì sẽ không thông báo cho tao đi Vân Mộng sơn trang rồi mới động thủ. Cho nên chuyến đi này hẳn là an toàn.”

Tế Cẩu cười lạnh nói: “Dù vậy, mày không chết thì cũng phải bị lột một lớp da.”

Một người một chó trao đổi tâm thần. Rất nhanh, hai người bọn họ cưỡi ngựa rời đi Ích Hương trai, một đường đi tới bến phà ngoài thành, thuê một con thuyền có mái che đi ngược dòng sông.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0