Chương 388: Tụ lực (2)
Chương 388: Tụ lực (2)
Sau khi trời tối, hai người bọn họ đi tới bên ngoài Vân Mộng sơn trang.
Giờ khắc này, Vân Mộng sơn trang hoàn toàn im ắng.
Phương Tri Hành đi lên gõ cửa, nào nghĩ tới cửa mở ra luôn.
Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ sơn trang một mảnh đen như mực, chỉ có trong một tòa lầu các có ánh sáng nhạt lộ ra.
Thấy tình hình này, Phương Tri Hành không liều lĩnh xông vào bên trong trang mà là nghiêng đầu nhìn Tế Cẩu.
“Hê hê, còn phải dựa vào tao thôi!”
Tế Cẩu dương dương đắc ý, chế tạo ra tám Ảnh Phân Thân phân tán tiến vào bên trong trang tra xét.
Không lâu sau, một Ảnh Phân Thân trong đó tự giải thể.
“Định mênh, không phải chứ?!”
Tế Cẩu nhất thời kinh ngạc hô to, la lên: “Phương Tri Hành, trong lầu các có ánh sáng kia có hai nữ tử đẹp, các cô ấy đang tắm.”
Phương Tri Hành chớp mắt, kinh ngạc nghi ngờ nói: “Thiệt hay giả thế, mày xác định không phải mày muốn nữ nhân phát điên đấy chứ?”
Tế Cẩu không lời nói: “Con mẹ nó cho dù tao có muốn nữ nhân cũng không thể xuất hiện loại ảo giác đó được đi.”
Phương Tri Hành hơi im lặng, cất bước vào cửa, trực tiếp đi tới bên ngoài tòa lầu các đấy.
Cửa phòng nửa chặn nửa che, trong phòng bốc lên hơi nước, sương mù lượn lờ xuyên qua khe cửa bay ra bên ngoài.
Phương Tri Hành đi lên, gõ cửa một cái.
“Mời vào!”
Trong phòng nhanh chóng truyền đến giọng nói nũng nịu của một nữ tử.
Phương Tri Hành cất bước vào cửa, ánh mắt đảo qua, chợt phát hiện phòng trong là một đại điện, chính giữa có một cái bể thiên nhiên.
Suối nước nóng bốc hơi nghi ngút càng không ngừng phun trào.
Phương Tri Hành nhướng mày lên. Lần trước lúc cậu đến lại không phát hiện ra nơi này có một suối nước nóng.
Rầm ~
Nước suối đột nhiên tách ra, hai đường cong thước tha hiện ra trong mây mờ vờn quanh.
Đồng tử Phương Tri Hành co rụt lại, chỉ thấy hai nữ tử trẻ tuổi với vóc người cực kỳ tuyệt vời đang vui đùa ầm ĩ trong suối nước nóng.
Một người dáng dấp đẹp như đào lý, da như mỡ đông, gương mặt nổi lên vẻ đỏ hồng say lòng người, dưới đôi mắt xinh đẹp có một chiếc mũi ngọc hơi nhếch lên, còn có miệng nhỏ chúm chím.
Một mỹ nữ khác cũng khiến người ta phải hai mắt phát sáng, môi hồng răng trắng, da trắng sáng như tuyết, trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp nho nhã nhộn nhạo nụ cười thuần khiết mà xinh đẹp như thiên sứ.
Các cô đúng là mỹ nữ, muốn vóc người có vóc người, muốn dung mạo có dung mạo, hơn nữa vẻ đẹp đều không thua Hồng Diệp.
“Trai chủ Phương Mậu Phu, nô gia là Dạ Liễu, chờ ngài đã lâu rồi đấy.” Mỹ nữ đằng trước cười tươi dịu dàng nói.
“Nô gia tên Túy Vi, đặc biệt tới để hầu hạ Phương trai chủ.” Mỹ nữ đằng sau đứng lên, giống như bông sen thanh tú hé nở trên mặt nước. Cô vén áo thi lễ.
Phương Tri Hành kinh ngạc hỏi: “Xin hỏi hai vị muội muội, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Dạ Liễu và Túy Vi nhìn nhau, xấu hổ che miệng cười khẽ trả lời: “Đại phu nhân rất hài lòng với biểu hiện của ngài, hai tỷ muội bọn ta là đại phu nhân ban thưởng cho ngài.”
Phương Tri Hành nhất thời bừng tỉnh.
“Thứ gì thế?!” Tế Cẩu sợ ngây người, cằm suýt chút nữa thì rơi bộp xuống đất.
Phương Tri Hành giết Kiều Tuyền Lâm, chẳng những không làm Đổng Mẫn Châu tức giận mà còn lấy được sự thưởng thức của cô ta, đưa tới hai mỹ nữ thị tẩm.
Con mẹ nó chứ...
Phương Tri Hành nghiêng qua nhìn Tế Cẩu đang nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng hơi cong lên. Cậu cười ha ha, cởi quần áo ra nhảy vào suối nước nóng.
Tế Cẩu không nhìn nổi, quay đầu bước đi.
...
Nhoáng lên hơn hai mươi ngày trôi qua.
Két ~
Theo một tiếng vặn gãy ê răng vang lên.
“Cuối cùng thì!”
Phương Tri Hành nhìn Thiết Trúc trăm năm tuổi bị chém đứt, phun ra một hơi trọc khí thật dài như trút được gánh nặng.
Cực cực khổ khổ khoảng chừng một trăm ngày, cuối cùng cậu cũng chém đứt ba cây Thiết Trúc trăm năm tuổi.
Phương Tri Hành giơ Thính Phong đao lên nhìn, lưỡi đao lại nứt vỡ lần nữa, xuất hiện từng lỗ thủng thật nhỏ.
Tuy cậu phí chút sức lực để mài đao, Thính Phong đao vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng.
Nhưng Thính Phong đao bị như vậy tàn phá, phẩm cấp chắc chắn sẽ không được như xưa.
“Mặc kệ cái đó đã...”
Phương Tri Hành xoay người trở về thư phòng, tiến vào trong phòng ngủ tầng hai và đóng kỹ cửa sổ.
[Đã hoàn thành điều kiện để đạt tới Thiết Trúc Thần Đao Quyết viên mãn, có thăng cấp hay không??]
“Có!”
Phương Tri Hành không hề chần chờ. Khi suy nghĩ chợt loé lên, cặp mắt của cậu lập tức bắt đầu mơ hồ, đầu ẩn ẩn phát trướng.
Lượng lớn ký ức và cảm ngộ tu hành Thiết Trúc đao pháp giống như nước sông vỡ đê, liên miên không dứt tràn vào trong đầu của cậu.
Đầu óc của cậu giống như bọt biển điên cuồng hấp thu những ký ức và cảm ngộ ấy, hòa làm một thể trong giây lát.
Rắc rắc ~
Toàn thân Phương Tri Hành không ngừng run rẩy, bắp thịt trên người ngọ nguậy với một loại tần suất kỳ dị. Nó khi thì giãy dụa kịch liệt, buộc chặt, khi lại nhanh chóng lỏng xuống, biên độ vô cùng lớn, vượt ra khỏi nhận biết của người thường.