Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Duyên Phận

Chương 390: Duyên phận Chương 390: Duyên phận

“Ừm, không hẳn chỉ toàn 1 điều kiện, có 2 môn công pháp thì có 2 điều kiện.”

Khóe mắt Phương Tri Hành chợt lóe lên, đưa tay lấy 2 cuốn sách dày từ trên giá sách xuống.

Theo thứ tự là:

&LTGiang; Lưu Thủy> và &LTXuy;ên Sơn Giáp Lân Công>!

[Giang Lưu Thủy•Điều kiện max cấp:

1, Lặn xuống đáy sông có dòng nước chảy xiết vớt ‘đá Quy Văn’: 100 miếng (chưa hoàn thành)

2, Săn giết dị thú cấp 3 trong nước: 1 con (chưa hoàn thành)]

[Xuyên Sơn Giáp Lân Công•Điều kiện max cấp:

1, Bị con tê tê cấp 3 va chạm hoặc đè: 20 lần trở lên (chưa hoàn thành)

2, Thu thập ‘bột Lân Y’ bôi lên toàn thân: 1 lần (chưa hoàn thành)]

Tế Cẩu liếc nhìn, tò mò hỏi: “Đá Quy Văn là cái gì? Bột Lân Y lại là thứ quỷ gì vậy?”

Phương Tri Hành lắc đầu trả lời: “Không biết, chưa từng nghe nói.”

Tế Cẩu hỏi: “Vậy phải làm sao? Nếu là trước đây, mày có thể tìm đọc tư liệu ở Đúc Binh đường, còn giờ mày chỉ có 1 cái thư phòng, chẳng có Tuyên Võ các cho mày sử dụng nữa.”

Phương Tri Hành ngẫm nghĩ, cười nói: “Có 1 nơi hẳn là có thể tra được, đi thôi, chúng ta đến Phong Ngâm các 1 chuyến.”



Huyện thành Khánh Lâm!

Một cỗ xe ngựa bằng gỗ lim từ xa chạy tới, dần dần tiếp cận cổng thành.

Trong xe có 2 nam tử trung niên khôi ngô đang ngồi, dung mạo giống nhau đến 7-8 phần.

Bọn họ là 2 huynh đệ Trình Thiên Ân và Trình Thiên Tích.

Trình Thiên Ân bây giờ đã khác xưa, hắn đã ngồi lên vị trí đường chủ Vân Hổ, nét mặt hồng hào, tinh thần hăng hái.

Còn Trình Thiên Tích ngồi bên cạnh hắn thì lộ vẻ lạnh lùng, toàn thân toát ra khí thế hung hãn và đáng sợ, mang đến cho người ta cảm giác áp bức nặng nề.

Sắc mặt của gã rất kỳ quái, lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ ửng kỳ dị.

“Khụ khụ~”

Đột nhiên, gã ho dữ dội như thể không nhịn được, gã nhanh chóng mở hồ lô rượu, đổ một ngụm lớn chất lỏng vào miệng.

Ngay lập tức, trong xe tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhàn.

“A~”

Sau khi Trình Thiên Tích uống loại chất lỏng đó thì phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái.

Sau đó, khí thế trên người gã lắng xuống, trở lại bình tĩnh.

Gã lau sạch vết máu đỏ trên khóe miệng và thở một hơi thật dài.

Trình Thiên Ân dường như đã sớm quen với cảnh này, hạ giọng nói: “Sau khi vào thành, đệ phải cẩn thận một chút, mùi máu trên người hơi nồng rồi đấy.”

Trình Thiên Tích gật đầu, vội vàng lấy một túi thơm từ trong rương ra nhét vào trong lồng ngực, đáp: “Đại ca yên tâm, ta tự biết rõ.”

Mùi nồng đầm tỏa ra từ túi thơm át đi mùi máu tươi.

Trình Thiên Ân yên tâm mỉm cười rồi thở dài: “Đều tại ta đã hại đệ, năm đó ta ngàn vạn lần không nên để đệ tu luyện môn ma công &LTThi;ên Sát Huyết Hải công> này.”

Trình Thiên Tích lại mỉm cười như không có chuyện gì: “Không trách đại ca, đấy là lựa chọn của ta. Với thiên phú của mình, ta vốn không thể thăng cấp đến Nhất Cầm cảnh nhưng bây giờ ta đã trở thành cao thủ kiến ai cũng phải kính sợ rồi.”

Trình Thiên Ân cười nói: “Hai huynh đệ ta bá chiếm Vân Hổ đường và trở thành trùm sò một phương, trên địa bàn có rất nhiều dân chúng đủ để thỏa mãn nhu cầu hút máu của đệ. Chỉ cần đệ tiếp tục tu luyện thì việc vượt qua ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Trình Thiên Tích lại lắc đầu, cảm thán nói: “Đại ca có thiên phú xuất chúng, nếu không phải bị người khác tính kế thì bây giờ đã đột phá đến Tam Cầm cảnh rồi.”

Trình Thiên Ân nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Trước kia do ta quá ngu ngốc, một lòng muốn làm một người hào hiệp, không màng danh tiếng cũng không cầu lợi ích gì.

Trình Thiên Ân nhếch miệng cười lạnh: “Nhưng ta đã sai quá sai, khi ta tận mắt chứng kiến người mà mình liều mạng cứu được bị giết chết chỉ vì 1 lời nói của công tử môn phiệt, ta lại không thể ngăn cản, lúc đó ta đã nhận thức được rằng nếu ta muốn tạo nên sự khác biệt thì phải trèo lên cao và phải là không từ thủ đoạn để trèo lên.”

Trình Thiên Tích rất tán thành, gật đầu nói: “Làm người hào hiệp không cứu được ai cả nhưng chỉ cần nắm giữ quyền cao chức trọng thì muốn làm gì cũng được.”

Trình Thiên Ân gật đầu nói: “Ta muốn leo lên cao bằng bất cứ giá nào. Cuối cùng sẽ có 1 ngày ta sẽ có được quyền thế ngất trời và di thay đổi thế giới bẩn thỉu này.”

Trình Thiên Tích mỉm cười, nói: “Đại ca cứ việc làm hết mình không cần để ý đến ánh mắt của người đời. Khi mọi người nhìn thấy hào quang thành công của đại ca thì sẽ quên đi bóng tối trong thủ đoạn của đại ca.”

Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đã thông qua cổng thành và tiến vào nội thành.

Lúc này, Trình Thiên Tích bỗng nhiên nghĩ đến một sự việc, không khỏi hỏi: “Đại ca, tin tức mà huynh có được chính xác chứ? Phương Tri Hành kia thật sự trở thành người kế nhiệm chức thống lĩnh đại nhân của huyện thành Khánh Lâm rồi ư?”

Trình Thiên Ân gật đầu thở dài: “Dù ta cũng thấy rất khó tin nhưng ta đã nhiều lần xác minh, Phương Tri Hành - thống lĩnh đại nhân tân nhiệm chính là tên tiểu tử mà chúng ta quen biết.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0