Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 395 - Chương 395: Búp Bê Matryoshka (3)

Chương 395: Búp bê Matryoshka (3) Chương 395: Búp bê Matryoshka (3)

Tế Cẩu ngửi thấy mùi khai nồng nặc, mũi nó ngứa ngáy, không muốn chờ ở dưới đất nữa.

Nhưng nó lại không biết trèo cây, đành phải tìm một bãi cỏ cao rồi nằm xuống.

Thời gian trôi qua từng chút…

Cộc cộc cộc~

Hai con ngựa phóng như bay và đừng lại bên ngoài rừng Dã Hồ.

“Đại ca, nơi này chính là rừng Dã Hồ.”

Dưới màn đêm, Trình Thiên Tích cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm 1 chiếc đèn lồng giơ lên soi vào khu rừng rét đậm tối tăm.

“Ừm, chính là chỗ này.”

Trình Thiên Ân ôm 1 hộp gấm trong ngực, gật đầu nói: “Thiếu môn chủ đột nhiên phân phó chúng ta tới nơi này giao đồ, thời gian là giờ tuất, chắc chúng ta vẫn chưa đến trễ.”

Trình Thiên Tích càng nhìn càng cảm thấy không ổn, cau mày nói: “Bầu không khí trong rừng Dã Hồ này chẳng lành, không phải nơi hay hò gì, tại sao thiếu môn chủ nhất định phải chọn nơi này để giao đồ?”

Trình Thiên Ân tung người nhảy xuống ngựa, nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, chúng ta mau giao đồ vật vào tay người liên hệ rồi lập tức chạy về.”

Trình Thiên Tích không nói nhảm nữa, tung người xuống ngựa.

Hai huynh đệ tiến vào trong rừng, đèn lồng lắc lư không ngừng.

“Đến rồi!”

Phương Tri Hành đang ngồi xổm trên cây, nheo mắt lại nhìn thấy 1 cái đèn lồng đang vừa đi vừa lắc lư giữa khu rừng, nghênh ngang không coi ai ra gì.

“Thế này là như nào?”

Tình cảnh này, Tế Cẩu cũng sợ ngây người, chớp mắt nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ 2 người kia không hề nhận ra rằng bọn họ sắp bị xử quyết à?”

“Mày ngu thế!”

Phương Tri Hành cạn lời: “Nếu mày phát giác ra mình sắp bị giết thì mày sẽ đi tới không?”

“...”

Tế Cẩu rút lưỡi lại, trợn trắng mắt, giận dữ nói: “Mẹ nó, tao không ngu, tao đang nói móc mỉa, mày hiểu không?”

Không bao lâu, ánh đèn càng lúc càng gần.

“Hả, sao lại là bọn họ?!”

Mắt Phương Tri Hành không khỏi phóng to ra, biểu cảm lập tức lộ vẻ thích thú.

Đã lâu rồi cậu chưa gặp lại 2 huynh đệ họ Trình.

Không ngờ rằng ngày đôi bên trùng phùng lại là lúc ngươi chết ta sống!

“Ah… cái này…”

Tế Cẩu cũng há miệng trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Kể ra thì Trình Thiên Ân là thầy giáo vỡ lòng của Phương Tri Hành, mở ra cánh cửa võ đạo của cậu.

Nhưng về sau Trình Thiên Ân phát giác được Phương Tri Hành tâm thuật bất chính, không phải người tốt nên đã đuổi cậu đi.

Lần cuối cùng cậu nghe được tin tức về 2 huynh đệ họ Trình chính là lúc bọn họ tự hào nhất khi được thăng chức lên đường chủ Vân Hổ.

Haizz, nhân sinh vô thường, ruột già bao ruột non…

Sau một khắc, Phương Tri Hành nhảy từ trên cây, phiêu nhiên đáp xuống trước mặt huynh đệ họ Trình.

Tế Cẩu thấy thế cũng nhảy vọt ra, bước tới bên cạnh Phương Tri Hành.

“Ngươi?”

Trình Thiên Ân giật nảy mình, sau đó nhìn kỹ thì phát hiện khuôn mặt vô cùng lạ lẫm của Phương Tri Hành.

Cũng đúng, lúc này Phương Tri hành thi triển Súc Cốt, dịch dung rồi nên khuôn mặt đã đổi khác.

“Hả, con chó săn này chẳng phải là…”

Trình Thiên Tích nín thở, quá kinh hãi, thốt lên: “Ngươi là Phương Tri Hành!”

Trình Thiên Ân nhanh chóng phản ứng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thật sự là Phương Tri Hành ư?”

Rắc két~

Trong cơ thể Phương Tri Hành phát ra hàng loạt tiếng động lạ, dáng người ngày càng cao lớn, thân thể biến hùng tráng, rất nhanh trở thành một người trẻ tuổi khôi ngô cao hơn 2,2 mét.

Gặp cảnh tượng này!

Huynh đệ họ Trình hô hấp ngừng trệ, bất giác hít một hơi khí lạnh.

Chỉ cảm thấy một cỗ áp bức to lớn đập vào mặt!

“Phương Tri Hành, tại… tại sao người lại ở đây?”

Trình Thiên Ân bỗng chốc căng thẳng, nhìn quanh quất, đồng thời ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Hắn chậm rãi đặt hộp gấm trong người xuống, vẻ mặt cảnh giác cao độ, hỏi: “Người nhận đồ là ngươi ư?”

Phương Tri Hành liếc mắt nhìn hộp gấm, bỗng rút đao ra khỏi vỏ, bổ mạnh xuống.

Xoẹt!

Bảo đao cấp 2 xẹt qua hộp gấm, ánh đao lóe lên, hộp gấm nứt làm hai.

Huynh đệ họ Trình cúi đầu nhìn, con ngươi lập tức co rút lại.

Hộp gấm trống rỗng, không có gì trong đó cả.

“Chuyện… chuyện này…”

Trình Thiên Ân trừng to mắt, nỗi bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng, yết hầu run rẩy, hỏi: ‘Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Trình Thiên Tích cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, không khỏi rùng mình, sợ hãi nói: “Phương Tri Hành, rốt cuộc ngươi đã làm gì khiến thiếu môn chủ bán đứng bọn ta?”

Lời này vừa nói ra!

Trình Thiên Ân hoàn toàn tỉnh ngộ, mẹ nó, 2 huynh đệ bọn họ bị Tiết Nam Kiệt bán đứng rồi!



Phương Tri Hành không nói được một lời nhìn huynh đệ Trình Thị, trong lòng cực kỳ cạn lời.

“Vị thiếu môn chủ mà các ngươi chỉ chính là Tiết Nam Kiệt của Thiết Sơn môn à?”

Ước chừng sau một lúc lâu, Phương Tri Hành không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

Trình Thiên Ân đổ mồ hôi lạnh nói: “Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi không biết Tiết Nam Kiệt hả?”

Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Chưa từng gặp, ta không quen, ta cũng rất tò mò tại sao hắn phải bán đứng các ngươi.”

Nói tới đây, Phương Tri Hành nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc hai người các ngươi làm gì lại rước lấy họa sát thân?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0