Chương 394: Búp bê Matryoshka (2)
Chương 394: Búp bê Matryoshka (2)
Ngô Hồng Thu không phục, đuổi theo động tay động chân với La Thiên Thiên.
Hai mỹ nữ trẻ tuổi rượt đuổi vui đùa ầm ĩ, suýt nữa phá sập lầu các.
Nhoáng cái 2-3 tiếng đã trôi qua, đến buổi trưa rồi.
Hai người họ cuối cùng cũng an tĩnh, ngồi trước bàn thưởng thức bữa cơm trưa phong phú.
Trong bữa ăn, Ngô Hồng Thu nhắc đến tiệc rượu hôm qua, dò hỏi: “Ngươi từng nghe nói đến cái tên Phương Mậu Phu chưa?”
La Thiên Thiên lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua, trong các môn phiệt nhỏ có họ Phương à?”
Ngô Hồng Thu trả lời: “Quận Thanh Hà có bát đại môn phiệt nhỏ là Ngô, Đổng, Nguyễn, Bành, Tiết, Phùng, Bùi, Thẩm, không hề có họ Phương.”
La Thiên Thiên cười lạnh lùng: “Vậy thì đúng rồi, người tung tin tức này ra hoặc là bản thân Phương Mậu Phu, hoặc là kẻ thù của hắn.”
Ngô Hồng Thu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhất thời mất đi hứng thú, đáp: “Theo ta thấy là tên Phương Mậu Phu này muốn tham gia võ hội Thanh Hà nên mới cố ý tạo thanh thế để nâng giá trị của bản thân lên.”
La Thiên Thiên không hề hứng thú gì với chuyện này, lắc đầu nói: “Tự nâng giá trị của bản thân, đúng là kẻ nhàm chán đến cực điểm.”
Ngô Hồng Thu cũng thở dài khinh miệt: “Mới đầu năm mà loại người gì cũng có.”
Sau bữa ăn, Ngô Hồng Thu rời khỏi phủ quận trưởng, tiếp tục tới nhà của một tỷ muội tốt khác đùa nghịch.
Trong lúc đó, cô nói lại những lời phân tích của La Thiên Thiên cho tỷ muội tốt kia nghe rồi người tỷ muội tốt này lại nói cho những bằng hữu khác.
Một truyền 10, 10 truyền 100.
“Cho nên, ầm ĩ bữa giờ, cái tên Phương Mậu Phu này chỉ là hạng danh không xứng với thực thôi à.”
Tiết Nam Kiệt nghe báo cáo của thuộc hạ xong thì mặt tỏ ra chán ngấy, cảm thấy mình chỉ vì một nhân vật nhỏ bé như thế mà lãng phí thời gian quý báu lẫn tinh lực, mẹ nó, không đáng chút nào.
Huynh đệ họ Trình cũng trợn tròn mắt.
Mặc cho bọn họ tưởng tượng thế nào đi nữa thì cũng không thể nghĩ đến sự việc sẽ phát triển thành dạng này.
Hai người bị Tiết Nam Kiệt mắng té tát, tâm trạng buồn bực tột đỉnh.
…
Đại doanh Thủy Sư!
Lúc chạng vạng tối, La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu ngồi đối diện nhau, 2 phu thê cùng thưởng thức bữa tối.
Lúc này, Lãnh di đi đến cẩn thận bẩm báo những tin tức đã nghe được cho 2 người.
La Khắc Kỷ nhướng mày, kinh ngạc nói: “Chẳng phải Phương Mậu Phu rất khiêm tốn à? Tại sao đột nhiên lại có nhiều đệ tử quyền quý chú ý đến hắn như thế?”
Lãnh di trả lời: “Truy ngược lại đầu nguồn tin tức, người đầu tiên chú ý đến Phương Mậu Phu chính là Tiết Nam Kiệt, tạm thời chưa rõ nguyên nhân.”
Đổng Mẫn Châu bật cười, nói: “Phương Mậu Phu từng là hương chủ Thiết Sơn môn, có lẽ vì nguyên do này nên đã dẫn đến sự chú ý của Tiết Nam Kiệt chăng?”
Lãnh di cười nói: “Không giống lắm, tất cả những người chú ý đến Phương Mậu Phu thật ra chỉ để ý đến 1 tình tiết, đó là có người đang cố ý truyền bá Phương Mậu Phu có thể sẽ là con ngựa ô trong võ hội Thanh Hà lần này.”
La Khắc Kỷ trầm mặc, hỏi: “Phương Mậu Phu đang làm gì?”
Lãnh di trả lời: “Phương Mâu Phu hoàn toàn không biết chuyện này, thậm chí những người khác trong Ích Hương trai mãi sau mới biết chuyện này, ai nấy đều cảm thấy rất kinh ngạc.”
Đổng Mẫn Châu vội nói: “Xem ra việc này không phải do Phương Mậu Phu gây nên, hãy điều tra Tiết Nam Kiệt đi.”
“Đang cho người đi điều tra rồi, tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi.” Lãnh di đáp lại.
…
Phạch phạch~
Một con bồ câu đưa tin bay vào Ích Hương trai, đáp xuống bên góc cửa sổ thư phòng.
Phương Tri Hành gỡ cuộn giấy trên đùi chim bồ câu xuống.
“Giờ tuất đêm nay, rừng Dã Hồ cách thành Nam 10 dặm, xử hết những người gặp mặt ngươi.”
Phương Tri Hành nhướng mày, nét mặt tỏ ra đăm chiêu.
Hồng Diệp bước đến, liếc nhìn cuộn giấy trên tay Phương Tri Hành, cười nói: “Sao vậy trai chủ, ngài đụng phải nhiệm vụ rất khó à?”
Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Vẫn chưa rõ độ khó thế nào nhưng yêu cầu là đích thân ta đi giết người.”
Hồng Diệp không khỏi kinh ngạc, nói: “Nếu là giết người thì Mã Tranh Minh cũng có thể làm mà, sao nhất định phải đích thân trại chủ ngài đi làm chứ?”
“Đúng vậy, cho nên nhiệm vụ này thật thú vị.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Người ta cần giết có thể là người quen nào đấy mà ta đã từng tiếp xúc.”
Nhoáng cái trời đã tối.
Phương Tri Hành ăn tối xong, chuẩn bị sơ rồi rời khỏi Ích Hương trai, đi thẳng ra khỏi thành.
Tế Cẩu đi theo, tò mò hỏi: “Mày làm gì có người quen ở quận thành, La Khắc Kỷ muốn mày giết ai nhể?”
Phương Tri Hành không thèm đoán già đoán non nữa, đáp: “Đi liền biết.”
Tế Cẩu thấy vậy không nói gì thêm.
Một người một chó nhanh chóng tới rừng Dã Hồ thành Nam.
Đấy là một rừng cây tươi tốt, trong rừng có rất nhiều cáo sinh sống, hang cáo ở khắp mọi nơi.
Phương Tri Hành đến rừng Dã Hồ trước, sau khi nhìn quanh, trong đầu nhanh chóng nhảy số.
Cậu trèo lên một thân cây và ẩn mình, chờ cơ hội phục kích.