Chương 401: Tiệc rượu (3)
Chương 401: Tiệc rượu (3)
“Cảnh tượng thật lớn...”
Da mặt Phương Tri Hành không khỏi căng chặt, dường như nháy mắt cậu kết luận người tham gia tiệc rượu này không phú thì quý, hơn nữa phần lớn là đệ tử môn phiệt.
“Phương trai chủ, tiểu thư nhà ta cho mời ngài qua.” Người hầu cười nói.
Phương Tri Hành gật đầu, bước xuyên qua đám người đi đến trước mặt một nữ tử trẻ tuổi mặc hồng y.
Vị nữ tử trẻ tuổi này có một đôi mắt trong suốt sáng ngời, chân mày lá liễu cong, lông mi rất dài, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra màu hồng nhàn nhạt, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.
Cô đứng ở đó, dáng vẻ hào phóng giống như một vị tiên tử xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Phương Tri Hành chợt cảm thấy kinh ngạc nhưng cậu cẩn thận dè dặt, lập tức nghiêm trang thi lễ nói: “Bỉ nhân Phương Mậu Phu, bái kiến Ngô tiểu thư.”
Ngô Hồng Thu hơi nghiêng đầu, đánh giá Phương Tri Hành một lúc, kinh ngạc nói: “Ngươi là Phương Mậu Phu? Không ngờ ngươi trẻ tuổi như vậy.”
Phương Tri Hành nhất thời cạn lời, hóa ra ngươi mời ta qua đây nhưng hoàn toàn không biết gì về ta cả.
Cậu hiếu kỳ nói: “Xin hỏi Ngô tiểu thư, cô và ta không quen nhau, tại sao cô mời ta tới tham gia tiệc rượu của cô?”
Ngô Hồng Thu nói thẳng: “Bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, tên của ngươi luôn truyền lưu trong vòng của bọn ta, vì thế mọi người đều rất tò mò rốt cuộc ngươi là nhân vật như thế nào.”
Phương Tri Hành nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này có người nghênh ngang đi tới.
Khóe mắt Phương Tri Hành nhìn thoáng qua, cậu lập tức chú ý tới thanh niên trước ngực có hoa văn hắc hổ.
“Hồng Thu muội muội, hắn là ai vậy, sao ta chưa từng gặp?” Thanh niên đánh giá Phương Tri Hành hỏi.
Ngô Hồng Thu thản nhiên cười nói: “Giới thiệu một chút, hắn là nhân vật phong vân gần đây, Ích Hương trai chủ Phương Mậu Phu.”
Cô lại chuyển hướng sang Phương Tri Hành: “Vị này chính là thiếu chủ Phùng Hành Kham của Hắc Hổ môn.”
Phương Tri Hành thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, chắp tay nói: “Phương mỗ bái kiến Phùng thiếu môn chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Phùng Hành Kham trừng to mắt, căm tức nhìn Phương Tri Hành, trầm giọng nói: “Hay thật, thì ra ngươi chính là Phương Mậu Phu có tiếng là có thể ‘quyền đánh 8 Tiết Nam Kiệt, chân đá 10 Phùng Hành Kham’ à?”
Lời này vừa nói ra!
Đại sảnh nhất thời rơi vào yên tĩnh!
Tất cả mọi người quay đầu, tầm mắt ném về phía này.
Trong lòng Phương Tri Hành ngạc nhiên, hai mắt hơi nhíu lại liền nói: “Chỉ sợ Phùng thiếu môn chủ hiểu lầm gì rồi, Phương mỗ luôn thành thật bổn phận, chưa bao giờ nói lời nói khoác mà không biết ngượng này.”
“Cho ngươi cũng không dám!”
Phùng Hành Kham hừ hừ, tức giận nói: “Bản công tử đứng ở đây, ngươi đá một cái cho ta xem.”
Phương Tri Hành cúi đầu, cười làm lành nói: “Cho dù Phương mỗ ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám mạo phạm Phùng thiếu môn chủ.”
Phùng Hành Kham nhìn mọi người xung quanh, ha ha cười lạnh nói: “Các ngươi đều nghe thấy hắn, Phương Mậu Phu, ngay cả đá ta một cái cũng không dám, còn có người cho rằng hắn chính là hắc mã trên hội võ Thanh Hà à?”
Mọi người đầy hứng thú nhìn Phương Tri Hành, biểu cảm nghiền ngẫm, ánh mắt tràn ngập khinh thường.
“Được rồi.”
Ngô Hồng Thu bỗng nhiên ngắt lời nói: “Ta đã sớm nói đều là lời đồn bên ngoài, không thể tin hết. Chắc là vị Phương trai chủ này đắc tội với người nào, lúc này mới bị người bịa đặt.”
Mọi người bật cười, nhất thời mất đi hứng thú xem náo nhiệt, tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, không ai để ý tới Phương Tri Hành nữa.
Phương Tri Hành hơi im lặng, thận trọng hỏi: “Xin hỏi Ngô tiểu thư, đến tột cùng lời đồn đó là như thế nào?”
Khóe miệng Ngô Hồng Thu hơi cong lên, nói đơn giản một chút.
Sau khi Phương Tri Hành nghe xong thì hít ngược một luồng khí lạnh.
Lúc này, cậu đột nhiên nghĩ tới huynh đệ Trình Thị tối hôm qua bị cậu giết chết.
“Thì ra là thế!”
Phương Tri Hành không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lửa giận bốc lên.
Sớm biết chuyện là như thế này, cậu nhất định lột da rút xương, lăng trì xử tử huynh đệ Trình Thị.
“Ngô tiểu thư, nếu đây đã là sự hiểu lầm, Phương mỗ không quấy rầy nữa, tạm biệt ở đây.” Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, cung kính nói.
Ngô Hồng Thu nhíu mày nói: “Đến cũng đã đến rồi, uống chút rượu rồi hẵng đi, miễn cho người khác nói ta chiêu đãi không chu toàn. Ngoài ra, người đến tham gia tiệc rượu này không phú thì quý, ngươi không muốn làm quen bọn họ à?”
Phương Tri Hành nghe vậy, lập tức bày ra vẻ cảm kích đáp: “Chủ làm sao khách theo vậy, Phương mỗ cảm ơn Ngô tiểu thư ban cho cơ duyên to lớn này.”
Ngô Hồng Thu cười, tự mình đi chiêu đãi khách.
Phương Tri Hành đi một vòng ở trong đại sảnh, đáng tiếc không ai bằng lòng bắt chuyện với cậu.
Không bao lâu, cậu đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn thì hay rồi!
Phương Tri Hành nháy mắt rung động sâu sắc!
Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một đài phun nước thiên nhiên, nước suối rào rào phun ra, chảy xuống một cái ao.