Chương 400: Tiệc rượu (2)
Chương 400: Tiệc rượu (2)
“Công tử hôm nay ngài đến thật trùng hợp, mấy năm trước bổn tiệm vừa mới thu được một viên đá Quy Văn chính là bảo vật trấn tiệm của bổn tiệm đó.”
Một ông chủ với chòm râu dê, từ phía dưới quầy lấy ra một hộp gấm tinh xảo, cẩn thận mở ra.
Phương Tri Hành ló đầu nhìn, nhất thời mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy bên trong hộp có một viên ngọc thạch kích thước cỡ bàn tay màu trắng, ngọc trong suốt như pha lê, mặt ngoài hiện lên đường hoa văn mai rùa xinh đẹp.
Thứ này vừa nhìn đã biết đắt chết đi được!
Ông chủ với chòm râu dê nhiệt tình giới thiệu: “Viên đá Quy Văn mà ta cất giữ nhìn thoáng qua đã biết là thật, không một chút bông, không chút vết nứt, tuyệt đối là hàng tốt cực phẩm!”
Phương Tri Hành hơi im lặng rồi hỏi: “Ông chủ bán giá bao nhiêu?”
Ông chủ râu dê dựng ngón cái và ngón trỏ vuông góc với nhau, 3 ngón sau thì cụp lại, cười nói: "Chỉ 1 giá thôi, 80 vạn đồng tiền."
Phương Tri Hành nháy mắt cạn lời.
Cậu hỏi: “Giá thấp nhất là bao nhiêu?”
Ông chủ với chòm râu dê cười nói: “Công tử, kim có giá ngọc vô giá, 80 vạn xem như là rẻ rồi. Vầy đi nếu ngài thật sự cần, 78 vạn đồng tiền cứ mang đi!”
Phương Tri Hành không khỏi rơi vào trầm mặc.
Một viên đá Quy Văn giá trị nhiều tiền như thế, vậy 100 viên chẳng phải là giá trên trời à?
“Ha ha ha ~”
Tế Cẩu thấy tình hình như vậy, kìm lòng không đậu cười ha hả, trêu tức nói: “Không ngờ chứ gì, đá Quy Văn có thể càng khó làm hơn bột Lân Y!”
Thẻ bug thất bại!
Phương Tri Hành nhíu mày thành một cục, biểu cảm hơi buồn bực.
“Ừm, dẹp đường hồi phủ, nghĩ cách khác đi.”
Phương Tri Hành tạm thời không biết làm sao, trong thời gian ngắn không ở lại, vòng về Ích Hương trai.
Nhoáng cái đã tới buổi chiều.
Trời đột nhiên đổ mưa!
Mây đen dày đặc, tí tách tí tách.
Một thanh niên mặc áo xám cưỡi ngựa đi tới Ích Hương trai. Hắn gõ cửa, đưa một bức thiệp mời chỉ đích danh đưa cho Phương Mậu Phu.
Người hầu nhận lấy thiệp mời, chuyển cho Hồng Diệp.
Hồng Diệp rất nhanh đem thiệp mời đến thư phòng, đặt trước mặt Phương Tri Hành.
Ánh mắt Phương Tri Hành đảo qua, phát hiện thiệp mời không có ký tên, không biết người mời là người như thế nào.
“Ồ, sao có người mời ta tham gia tiệc rượu chứ?”
Phương Tri Hành nhất thời kinh ngạc, cậu ở trong quận thành chính là một người trong suốt, không có ai nương tựa cũng không có bạn bè, ai có thể mời cậu đi uống rượu?
Nhưng người mời khách chẳng những biết cậu đang ở đâu, còn biết cậu tên là Phương Mậu Phu, cái này rất quỷ dị.
Hồng Diệp nhìn kỹ hoa văn trên thiệp mời thì biến sắc, giật mình nói: “Chẳng lẽ đây là thiệp mời mà Ngô gia phát?!”
Cô chỉ vào hoa văn song kiếm giao nhau, nghiêm túc nói: “Đây là tộc huy của tiểu môn phiệt Ngô gia, người khác không dễ dàng dám giả mạo.”
Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Làm sao Ngô gia biết ta, chẳng lẽ đây là bên phía đại phu nhân sắp xếp?”
Hồng Diệp cũng không rõ ràng đáp: “Ta sẽ giúp ngài hỏi thử nhưng ngài có thể phải tham gia bữa tiệc rượu này, Ngô gia ở quận Thanh Hà là một trong 8 tiểu môn phiệt lớn, xếp thứ nhất, bối cảnh gia tộc thậm chí trên cả Đổng gia, tốt nhất đừng mạo phạm bọn họ.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, nháy mắt dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước tắm rửa.
Cậu tắm rửa xong thay một bộ quần áo mới, lúc này mới ra ngoài, đi thẳng hướng bắc tới phủ đệ của Ngô gia.
Ước chừng nửa giờ sau!
Phương Tri Hành mở ô che mưa, xoay người xuống ngựa rồi lấy ra thiệp mời đi tới cửa lớn của phủ đệ Ngô gia thuận lợi được cho vào.
Một người hầu dẫn cậu và Tế Cẩu đi tới một biệt viện.
Phương Tri Hành phóng mắt nhìn, trong biệt viện này ban công san sát, hành lang gấp khúc uốn lượn, trang trí cực kỳ đẹp đẽ quý giá, khắp nơi lộ ra tráng lệ, khí thế nghiêm ngặt.
Tạm thời không nói đến những cái này, chỉ nói kích thước, chỉ riêng diện tích của một biệt viện này đã lớn hơn Ích Hương trai của cậu.
Người cực giàu so sánh với người giàu còn chênh lệch xa hơn cả khoảng cách giữa người giàu và người nghèo.
“Haiz, tài phú quả nhiên tập trung trong tay 1% người.”
Phương Tri Hành than khẽ.
“Phương trai chủ, mời bên này.”
Người hầu chỉ vào một lầu các ồn ào, vươn tay làm một tư thế mời.
Phương Tri Hành vực dậy tinh thần, không nhanh không chậm đi vào cửa lớn sau đó ngẩng đầu nhìn quanh.
Chỉ thấy một trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa tụ tập rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, một đám quần áo gọn gàng, nạm vàng mang ngọc.
Mỗi một nam tử dáng người hùng tráng khôi ngô, khí độ bất phàm, uy phong lẫm liệt.
Mỗi một nữ tử dáng người khỏe mạnh, có nhan sắc, có thân hình.
Điểm chết người chính là cách nói năng dùng từ, cử chỉ thần thái của bọn họ đều để lộ ra sự cao quý tôn nghiêm của người thượng đẳng, không thể khinh nhờn.
Lúc này giống như có rất nhiều La Khắc Kỷ, La Khắc Chiêu, La Thiên Thiên xuất hiện ở trước mặt Phương Tri Hành.