Chương 403: Giết tức khắc (2)
Chương 403: Giết tức khắc (2)
Soạt!
Một âm thanh vang lên!
Đinh Lực Bình đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ, nghiêng người, một tay cầm đao, mũi đao chỉ về phía Phương Tri Hành.
Chỉ một thoáng, cặp mắt của hắn bắn ra luồng ánh sáng lạnh lẽo khát máu khiếp người, nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành cứ như nhắm người mà cắn, đằng đằng sát khí.
Nước mưa chảy xuống thuận theo lưỡi đao của hắn rồi rơi xuống đất, rét lạnh cứ như kết băng vậy.
Dường như Phương Tri Hành cũng đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, cơ thể hơi trầm xuống, hiện ra tư thái tụ lực.
Một giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây!
Chỉ trôi qua mấy giây ngắn ngủi, Phương Tri Hành đứng yên bất động, bắp thịt cả người duy trì không ngừng siết chặt, toàn thân cứ như một bức tượng điêu khắc.
Nhưng tư thế mà cậu cầm đao lại hoàn mỹ, không có kẽ hở nào cả.
"A!"
Đồng tử của Đinh Lực Bình co rụt lại, sởn tóc gáy!
Cùng là dùng đại đao, hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra Phương Tri Hành hết sức nguy hiểm, trên dưới toàn thân không hề có kẽ hở khiến hắn không thể nào ra tay.
Trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần hắn vọt lên thì sẽ bị một đao của Phương Tri Hành chém giết.
Tình cảnh này…
Mọi người đều chìm vào im lặng, âm thầm tặc luỡi.
Những đệ tử môn phiệt đó đều là người tập võ, từ nhỏ đã được danh sư chỉ điểm, hơn nữa còn tu luyện võ công thượng thừa nên mắt nhìn rất cao.
Bọn họ liếc mắt nhìn, lúc này Phương Tri Hành cứ như biến thành một cây trúc bị ép cong, có thể bắn ngược bộc phát bất cứ lúc nào, phóng ra sức mạnh tuyệt vời.
"Khá lắm!"
Hô hấp của Bành Hạo Lâm ngừng lại, sắc mặt cũng thay đổi.
Phùng Hành Kham thấy vậy thì nheo mắt, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.
"Chậc…"
Ánh mắt của Ngô Hồng Thu hơi ngưng lại, 2 tay xoa nắn khăn tay, như có điều suy nghĩ.
Mưa phùn rơi xuống…
Mồ hôi trên người của Đinh Lực Bình bị nước mưa che giấu, biểu cảm trên mặt đã ngưng lại cực điểm, sát ý giữa 2 hàng lông mày tản đi, không còn sót lại chút uy áp hung dữ nào cả.
Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm là nhận thua.
Nhưng Bành Hạo Lâm cùng với đám đệ tử môn phiệt đều đang nhìn, khiến hắn không có cơ hội nhận thua, kiên trì phải đánh.
"Ngươi đang đợi điều gì?"
Phương Tri Hành đột nhiên bình tĩnh mở miệng hỏi, có ý bảo hắn mau tiến công.
"Ừng ực!"
Yết hầu của Đinh Lực Bình chuyển động lên xuống, nuốt nước bọt, trong ánh mắt hiện ra ý cầu xin, đáp lại: "Phương trai chủ, ta là người khiêu chiến, theo lý phải là ngươi ra tay trước mới đúng."
Lúc nói chuyện, 2 tay của hắn giơ đao lên trước người, bày ra tư thái phòng ngự, dự định đấu tranh cuối cùng.
Nhưng sau nháy mắt!
Đinh Lực Bình cảm thấy hoa mắt, cả người cứng đờ.
Phương Tri Hành chợt lướt qua vai hắn như quỷ mị vậy.
Đinh Lực Bình trừng mắt nhìn, sau đó thì trời đất quay cuồng.
Hắn nhìn thấy một thân thể không đầu trào máu ngã ra sau, sau đó thế giới dần chìm vào bóng tối vĩnh cữu.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Nhị Cầm cảnh, một chiêu giết ngay tức khắc!
2 mắt của mọi người đều thẳng tắp.
Bộp!
Bộp bộp!
Đột nhiên có người vỗ tay ở trên lầu 2.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, người đó là Bành Hạo Lâm.
Lúc này, thiếu trang chủ của Bạch Mã trang chẳng những không tức giận mà 2 mắt còn tỏa sáng, chộn rộn.
"Đao pháp hay lắm!"
Bành Hạo Lâm giơ ngón tay cái, kêu lên: "Ta đã nói rồi, lời đồn chưa chắc là giả, trên đời này không có lửa thì làm sao có khói?"
Biểu cảm của mọi người khác nhau, ánh mắt nhìn về phía Phương Tri Hành cũng không hèn mọn và xem thường như trước đây nữa.
Bọn họ đều đang tự hỏi, nếu bản thân đối mặt với một đao tụ lực của Phương Tri Hành thì có thể phá giải được không?
Một lát sau…
Phương Tri Hành xách theo một cái túi bước ra khỏi phủ đệ Ngô gia, tung mình lên ngựa.
Tế Cẩu đi theo đến, truyền âm nói: "Vừa nãy mày sao vậy, tại sao lại không nhịn được? Bây giờ thì hay rồi, bại lộ thực lực ra rồi!"
Phương Tri Hành tức giận trả lời: "Tình hình vừa nãy bảo tao nhịn được à?"
Tế Cẩu đáp lại: "Vậy thì mày cũng không nên giết chết Đinh Lực Bình trước mặt Bành Hạo Lâm. Mày lấy hết mặt mũi của hắn trước mặt mọi người, bây giờ kéo thù lớn rồi đấy."
Phương Tri Hành lắc đầu nói: "Mày sai rồi, Bành Hạo Lâm hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Đinh Lực Bình, hình như hắn cũng không có tâm tư sâu đến vậy, hiện ra hết vui buồn, từ đầu đến cuối chỉ muốn thử lai lịch của tao mà thôi."
Tế Cẩu trả lời: "Mặc dù Bành Hạo Lâm sẽ không truy cứu chuyện này, nhưng bên phía La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu thì mày định ăn nói thế nào?"
Phương Tri Hành cười giễu nói: "Phu thê La Khắc Kỷ chỉ xem tao như quân cờ, bọn họ tự cho rằng có thể khống chế được tao, có thể cầm nắm tao bất cứ lúc nào, nhưng dưới tình hình ngoài ý muốn này, tuyệt đối sẽ vượt qua dự liệu của bọn họ."
Tế Cẩu chớp mắt chó, nghe xong thì hiểu như không hiểu, không kìm được mà hỏi: "Mày có ý gì?"