Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 404 - Chương 404: Giết Tức Khắc (3)

Chương 404: Giết tức khắc (3) Chương 404: Giết tức khắc (3)

Khóe miệng của Phương Tri Hành vểnh lên, cười nói: "Quân cờ tao đây không phải là mặc cho bọn họ bày bố, bản thân tao cũng phải đi mấy bước, mưu cầu cho bản thân một con đường lùi."

Tế Cẩu kinh ngạc nói: "Vừa nãy mày cố ý bại lộ thực lực? Để thu hút sự chú ý của những đệ tử môn phiệt!"

Phương Tri Hành “ừm” một tiếng rồi gật đầu cười nói: "Chỉ có quậy đục nước mới béo cò được. Nếu tao được nhiều phe thế lực quan tâm đến thì lúc La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu lợi dụng tao để làm chuyện xấu, phải suy nghĩ lại. Ngoài ra, ví dụ có rất nhiều cặp mắt luôn nhìn chằm tao, bọn họ cũng không dễ tùy ý diệt tao."

Tế Cẩu tỉnh ngộ ra.

Từ sau khi Phương Tri Hành đến quận thành, cậu luôn thân bất do kỷ, cứ như biến thành con rối của La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu, mặc cho bọn họ thao túng.

Nhưng hôm nay, Phương Tri Hành nắm bắt được cơ hội quý giá nên bắt đầu bắt tay phá cục.

Lúc này, Phương Tri Hành giống như trúc sắt bị đè cong, đang không ngừng tụ lực, chờ đợi phản kích.



Đại doanh Thủy Sư!

"Ồ, Phương Mậu Phu cuối cùng bại lộ rồi?"

Đổng Mẫn Châu nghe thấy báo cáo của Lãnh di thì lắc đầu bất mãn: “Phương Mậu Phu quá non trẻ, không biết an phận, tốc độ bại lộ cũng nhanh quá đi.”

Lãnh di liếc nhìn La Khắc Kỷ trầm ngâm không nói gì, cười nói: "Thật ra cũng không tính là hoàn toàn bại lộ, Ích Hương trai chỉ thu hút được ít sự quan tâm mà thôi, qua một thời gian nữa, sóng gió sẽ tự lắng lại."

"Ta lại cảm thấy đây là chuyện tốt."

La Khắc Kỷ đột nhiên mở miệng, hắn cười như không cười, có ý vị sâu xa.

Đổng Mẫn Châu tò mò nói: "Là thế nào?"

La Khắc Kỷ trả lời: "Nhỏ thì ẩn vào nơi hoang dã, vừa thì ẩn vào phố thị, lớn thì ẩn vào triều đình."

Đổng Mẫn Châu nhớ kỹ lại thì tỉnh táo ra, cười nói: "Không hổ là phu quân, mắt nhìn sâu xa đấy."



Tí tách!

Mưa dầm liên miên.

Dưới màn đêm, một con bồ câu bay đến đậu lên trên cánh tay của Phương Tri Hành.

Tế Cẩu ngóc đầu lên, trên khuôn mặt chó tràn đầy mong chờ.

Nó cảm thấy lần này Phương Tri Hành hành sự lỗ mãng, ít nhiều cũng sẽ bị mắng cho một trận.

"Sau này ngươi hãy cố gắng tiếp xúc với đệ tử môn phiệt, tốt nhất là trở thành bạn với bọn họ. Ngoài ra hãy dùng mật đạo, sau này hành sự phải cẩn thận hơn mới được."

Phương Tri Hành suy nghĩ rồi đưa cuộn giấy cho Hồng Diệp, hỏi: "Ích Hương trai có mật đạo à?"

Hồng Diệp nhìn qua cuộn giấy rồi gật đầu đáp lại: "Có một mật đạo, lối vào ở trong phòng của ta, ngay dưới giường, lối ra nằm trong một căn nhà dân ở con phố đối diện, nhà dân đấy cũng là tài sản riêng của đại công tử, nhưng được viết dưới tên của người khác, hơn nữa còn không có ai ở."

Cô vừa nói ra lời này!

Tế Cẩu liếc nhìn Hồng Diệp, không khỏi truyền âm đến: "Không thể giữ mụ đàn bà này lại được, vậy mà cô ta luôn giấu mày chuyện quan trọng đến thế."

Nhưng Phương Tri Hành lại tỏ ra đã hiểu.

Dù sao Hồng Diệp cũng do Đổng gia bồi dưỡng, đâu thể dễ dàng bảo cô móc tim móc phổi, hoàn toàn phản bội chứ?

Sau đó cậu đến phòng của Hồng Diệp, xốc đệm của cô lên, phía dưới quả nhiên xuất hiện một mật đạo.

Phương Tri Hành tiến vào mật đạo, phát hiện mật đạo vô cùng chật hẹp, chỉ cho phép một người đi qua, còn phải khom người đi.

Cậu đi một đường đến điểm cuối của mật đạo, ngửa đầu nhìn xung quanh, trên đỉnh đầu xuất hiện một ánh trăng tròn.

Cậu điểm mũi chân vọt lên trên, đáp trên mặt đất.

"Thì ra lối ra là một cái giếng cạn."

Phương Tri Hàn dạo quanh một vòng, căn nhà dân trống rỗng, trong phòng phủ đầy mạng nhện, có lẽ đã lâu không có người ở.

Cậu bước ra khỏi căn nhà dân, xuyên qua một con phố, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hậu viện của Ích Hương trai.

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, rồi đi vòng lại mật đạo.

"Có mật đạo này, cho dù có người luôn giám sát Ích Hương trai, ta cũng có thể tự do ra vào."

Phương Tri Hành than khẽ.

Không thể không thừa nhận, La Khắc Kỷ suy tính tương đối chu toàn.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, trời đã trong.

Phương Tri Hành xách theo túi đá Quy Văn, cưỡi ngựa rời khỏi quận thành.

[1, Chìm xuống đáy sông có dòng nước chảy xiết, vớt 'đá Quy Văn': 100 viên (Chưa hoàn thành)]

Lần trước Phương Tri Hành ra khỏi thành đã đi ngang qua một dòng sông có dòng nước chảy xiết, có lẽ thích hợp để làm nhiệm vụ này.

Tuấn mã lao nhanh đến dốc lục trúc, rẽ vào một con đường mòn, chạy về phía trước 2 3 dặm.

Phía trước truyền đến tiếng ầm ầm!

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, có một thác nước chảy xuống từ thượng du.

Chênh lệch của thác nước không lớn cho lắm, chỉ khoảng mười mấy mét, nhưng lượng nước chảy lại rất lớn, thế trùng kích vô cùng hung mãnh.

Phương Tri Hành đi đến bờ sông, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai cả.

Nhưng cậu vẫn không yên tâm, lại mở ra Đồng Tử Xích Huyết, tỉ mỉ quét qua xung quanh.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0