Chương 408: Tứ cầm (4)
Chương 408: Tứ cầm (4)
Phương Tri Hành nhanh chóng buông lỏng.
Dù sao phòng ngự cũng không giống với 3 cái khác.
Có mấy kỹ năng bộc phát thật ra cũng không sao cả.
Chỉ cần cơ thể trở nên cứng rắn, người khác không làm tổn thương đến là được.
"Chậc, sao vết thương không đau nữa?"
Tế Cẩu đột nhiên đứng lên, lắc mông, sợ muốn chết.
Phương Tri Hành liếc mắt nhìn giao diện hệ thống của nó.
[Giống loài: Chó]
[Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc)]
[Huyết mạch : Liệp Lang (cấp 3)]
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Nanh Sói Kịch Độc (Lv2, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một sinh mạng)]
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Lang Ảnh Tật Phong Trảo (Lv2)]
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Súc Địa (Lv2)]
[Số mạng còn lại: 10]
Tế Cẩu cũng thăng cấp, lại có thêm một cái mạng.
Hơn nữa 3 kỹ năng huyết mạch bộc phát của nó đều thăng cấp lên đến cấp 2.
Có nghĩa là Tế Cẩu đã chính thức trở thành dị thú cấp 2.
Phương Tri Hành giơ tay lên, tháo băng gạc trên người Tế Cẩu xuống.
Vết thương trên bắp đùi đã hoàn toàn biến mất, biến thành lông chó cứng rắn, không có dấu vết bị thương nào cả.
"Mày thăng cấp rồi!"
Tế Cẩu tỉnh táo ra, nó ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tri Hành, không ngừng lắc đuôi.
Nó chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ khi Phương Tri Hành thăng cấp như bây giờ.
Phương Tri Hành nhếch mày, cười nói: "Vì sớm cứu ngươi, tao đã chịu không ít khổ cực đấy."
Tế Cẩu dừng vẫy đuôi lại ngay, kêu lên: "Chậc, trước đây tao cứu mày mấy lần, 2 chúng ta không ai nợ nhau cả."
Phương Tri Hành không nói thêm gì, cậu rất hiểu tính cách của Tế Cẩu, nó tuyệt đối không muốn nợ nhân tình cậu.
Cho nên Tế Cẩu sớm muộn sẽ chủ động trả lại nhân tình lần này.
Một người một chó rời khỏi Cấm Khu Mã Não, trở về quận thành thuận buồm xuôi gió.
Chân trước cậu vừa về tới Ích Hương trai, Hồng Diệp đã vội vàng chạy tới.
“Trai chủ, hai ngày trước có một nhiệm vụ khẩn cấp…”
Phương Tri Hành biến sắc, lần này cậu rời đi mất năm sáu ngày nên rõ ràng đã bỏ lỡ một số việc.
Cậu vội vàng hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Hồng Diệp đưa cuộn giấy sang.
“Ngày mai, khách điếm Thanh Tùng cách phía bắc quận thành trăm dặm, Hồng Tường Bằng thiếu chủ Hồng Ngọc môn, đả thương hoặc giết chết đều được.”
Phương Tri Hành đọc hết, trầm ngâm nói: “Đây là nhiệm vụ nên hoàn thành từ ngày hôm qua.”
Hồng Diệp trả lời: “Ta đã phái Mã Tranh Minh sang đó trước, nhưng ông ta vẫn chưa quay về báo cáo lại.”
Phương Tri Hành hỏi: “Ngươi có biết tên Hồng Tường Bằng này có thực lực thế nào không?”
Hồng Diệp trả lời: “Ta đã điều tra trước, Hồng Tường Bằng từng thể hiện sức mạnh Nhị Cầm cảnh, có thể hiện giờ hắn đã lên đến Tam Cầm cảnh hoặc thậm chí là cao hơn.”
Phương Tri Hành nhíu mày, cảm giác có thể Mã Tranh Minh sẽ phá hỏng nhiệm vụ này.
Cậu nghi ngờ hỏi: “Hồng Ngọc môn này có tình huống như thế nào?”
Hồng Diệp trả lời: “Hồng Ngọc môn là thế lực do Thẩm gia tiểu môn phiệt bồi dưỡng nên, cùng loại với Thiết Sơn môn và Hắc Hổ môn.”
Nói đến đây, cô lại bổ sung thêm: “Ta còn thăm dò thêm, mục đích hôm nay Hồng Tường Bằng đến quận thành, có khả năng lớn là để tham gia hội võ Thanh Hà.”
Phương Tri Hành bấm tay tính toán, nhận ra: “Cách ngày tổ chức hội võ Thanh Hà còn mười ngày! Hình như đại công tử và đại phu nhân không muốn để Hồng Tường Bằng tham gia hội võ Thanh Hà đâu.”
Cậu tò mò hỏi: “Thẩm gia tiểu môn phiệt có quan hệ thế nào với La gia môn phiệt và Đổng gia?”
Hồng Diệp lắc đầu, buông tay nói: “Ta cũng không biết rõ cho lắm. Theo lý mà nói, hẳn giữa bát đại tiểu môn phiệt với nhau như thể tay chân.”
Phương Tri Hành nhịn không được mà phì cười, đâu ra khung cảnh tốt đẹp thế.
Chỉ sợ đấu đá không ngừng giữa các môn phiệt với nhau mới là trạng thái bình thường.
“Với Thẩm gia thì là quan hệ đối địch.”
Phương Tri Hành nhớ kỹ.
Mặc dù cậu đã bỏ qua nhiệm vụ lần này, nhưng vẫn không hề hoang mang.
Vì nhiệm vụ có yêu cầu là “đả thương hoặc giết chết.”
Với thực lực của Mã Tranh Minh thì khó mà giết chết Hồng Tường Bằng được, nhưng đả thương Hồng Tường Bằng thì lại không khó lắm.
Đảo mắt là trời đã tối.
Mã Tranh Minh cưỡi ngựa lê thân thể bị thương quay trở về.
Ông ta đặt mông ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, vai trái đầm đìa máu me.
Phương Tri Hành thấy thế, liếc mắt ra hiệu với Hồng Diệp.
Hồng Diệp nhanh chóng phân phó người hầu đi mời đại phu, sau đó lấy kim sang dược tốt nhất ra cầm máu cấp cứu rồi băng bó sơ cho Mã Tranh Minh.
Đến khi đó Phương Tri Hành mới lên tiếng: “Thế nào?”
“May mắn không nhục mệnh!”
Mã Tranh Minh thở hổn hển, nhếch nhác gật đầu cười nói: “Hồng Tường Bằng kia không hổ là thiếu môn chủ của Hồng Ngọc môn, khá là giỏi giang. Ta đánh ngang tay với hắn, hắn thọc cho ta một kiếm, ta trả hắn một quyền.
Hừ hừ, trừ phi hắn có thần dược tuyệt thế. Còn không thì đừng mong tham gia hội võ Thanh Hà nữa.”
Phương Tri Hành ngầm thở phào trong lòng, gật đầu: “Vất vả cho ông rồi, công lao lần này đều về ông hết.”