Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 410 - Chương 410: Sóng Gió (2)

Chương 410: Sóng gió (2) Chương 410: Sóng gió (2)

Đám người bọn họ bước vào quán trà, chia thành hai bàn ngồi uống trà nghỉ ngơi.

Phương Tri Hành thấy thế, đứng dậy rời khỏi quán trà, đi vào trong rừng cây ở bên cạnh.

Trong nhóm tám tên tùy tùng có một lão giả có râu tóc hoa râm. Lão ta luôn chú ý xung quanh mình, rồi chú ý tới Phương Tri Hành.

“Người kia không đi trên quan đạo, mà lại vào rừng cây làm gì?” Lão giả nhăn mày thầm nói.

Có một thanh niên ngồi bên cạnh đáp: “Sư phụ, có thể là người kia vào rừng giải quyết nỗi buồn thôi.”

Có một tùy tùng trung niên khác cười nói: “Lão Vương, ngài cứ an tâm uống trà của ngài đi. Mặc dù Ngân Ngư bảo chúng ta không có thực lực hạng nhất giang hồ, nhưng cũng không phải hạng mà ai cũng dám trêu trọc đâu. Suốt dọc đường đi có xảy ra chuyện gì không?”

Lão giả trầm ngâm nói: “Cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm, càng gần quận thành thì càng phải cẩn thận.”

Tùy tùng trung niên cười khổ: “Thôi, lão ngài cẩn thận quá. Suốt cả đường ta cứ bị ngài làm vội vã cuống cuồng theo đó.”

Mọi người nghe vậy không khỏi cười khổ.

“Lão Vương, không sao.”

Lúc này, Hồ Dật Chi quay đầu sang, mở miệng cười nói: “Cho dù có người muốn Ngân Ngư bảo chúng ta không đi được. Nhưng chúng ta có nhiều người như thế, mà không ứng phó nổi hay sao?”

Lão giả vừa muốn trả lời lại, đột nhiên có âm thanh phá không xuyên tới.

Vút!

Một mũi tên bắn lén đột ngột phóng tới, găm vào bờ vai phía sau lưng của Hồ Dật Chi.

Hồ Dật Chi lảo đảo ngã về phía trước, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Nhưng nháy mắt sau hắn đã giơ tay cầm mũi tên, rút nó ra khỏi người.

Đầu mũi tên chỉ dính một tí máu.

“May là ta có mặc hộ giáp.”

Hồ Dật Chi vẫn còn sợ hãi trong lòng, hắn lật bàn lên, kéo em gái Hồ Thiến Linh trốn ra phía sau bàn.

“Cẩn thận đánh lén!”

Cả đám tùy tùng thay đổi sắc mặt, chỉ sau một giây ngẩn người ngắn ngủi là chúng đã nhanh chóng hành động.

Trong đó có bốn tên tùy tùng chạy vọt tới phía con ngựa, tự gỡ một lá chắn xuống cho mình, bao quanh trước người sau lưng huynh muội Hồ Dật Chi.

“Con chuột nhắt nào dám đánh lén thiếu chủ Ngân Ngư bảo, cút ra đây cho ta!”

Lão giả nhìn quanh bốn phía, dắt giọng gầm lên.

Vút vút vút!

Đáp lại lão ta là một màn mưa tên phóng tới từ bốn phương tám hướng.

“A!”

Qua giây lát sau, có năm người trúng tên, một người trong đó vẫn đang giơ lá chắn, nhưng bị bắn trúng mu bàn chân.

Năm người nọ có người bị bắn thủng bả vai, có người bị xuyên qua đùi, ngã rạp ra đất.

“Lão Vương!”

Hồ Dật Chi hoảng sợ biến sắc, trơ mắt nhìn lão giả bị bắn trúng một mũi tên vào bắp chân, máu tươi chảy ròng ròng.

Hồ Thiến Linh cả giận nói: “Bọn chuột nhắt nhát gan chỉ biết đánh lén thôi sao? Có gan thì ngươi ra đây đi!”

Lời còn chưa dứt đã có đợt mưa tên thứ hai bay tới.

Mũi tên sắc bén mang theo lực xuyên thấu kinh người, phóng tới bằng góc độ không thể tưởng tượng nổi, gần như là bao trùm cả không gian, không một góc chết.

“A a!”

Tiếng kêu thảm thiết lại xuất hiện, ba tên tùy tùng còn lại cùng dồn dập ngã xuống đất.

Hồ Dật Chi và Hồ Thiến Linh kinh hãi trong lòng mãi không thôi, giơ thẳng tấm chắn che trước người liên tục.

Hai huynh muội như lâm đại địch, tựa lưng đứng thẳng vào nhau.

Lúc này, một giọng nói mờ một truyền đến từ một nơi nào đó.

“Bạn bè của Ngân Ngư bảo, chỉ khi các người dẹp đường hồi phủ ngay lập tức, thì ta mới không làm khó dễ nhóm các ngươi nữa.”

Câu nói này quanh quẩn bên tai, Hồ Dật Chi và Hồ Thiến Linh nhìn nhau, mặt lộ vẻ do dự, chần chờ không dám quyết.

Sau một hồi lâu, sắc mặt Hồ Dật Chi nghiêm túc hô: “Chúng ta đang phụng mệnh, thứ cho ta khó lòng nghe theo.”

Ngay giây sau!

Một bóng người đi ra khỏi khu rừng, trong tay cầm cung tên.

Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn, vừa nhìn qua đã nhận ra, đó chính là người vừa nãy đột ngột bước vào rừng.

Hồ Dật Chi nhìn trái nhìn phải, nghẹn thở nói: “Chỉ có một mình ngươi thôi sao?’

Phương Tri Hành đặt cung tên xuống, bước từng bước về phía trước, thản nhiên nói: “Chỉ một mình ta, không đủ à?”

Hồ Dật Chi cắn răng, nét mặt vặn vẹo, bỏ lá chắn xuống, cầm trường kiếm lên trầm giọng nói: “Xưng tên đi, lưỡi kiếm của Hồ Dật Chi ta không giết loại người vô danh.”

Phương Tri Hành nhếch miệng, cười giễu cợt: “Trùng hợp bỉ nhân tên là Vô Danh.”

Đầu tiên là Hồ Dật Chi giật mình, sau đó âm thanh keng vang lên, là tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ, lướt người xông đến.

Hồ Thiến Linh cũng đồng thời rút kiếm, nhắm mắt đuổi theo.

Hai huynh muội sử dụng ngân kiếm, ngân quang lóng lánh dưới ánh mặt trời, làm lóa mắt người đối diện.

Không chỉ như thế, kiếm pháp của bọn họ ẩn chứa vẻ huyền diệu, cứ như có thể phối hợp với nhau.

“Kiếm pháp của các người phóng khoáng tự nhiên, chẳng lẽ là hệ Ảnh Báo?” Phương Tri Hành hứng thú hỏi.

Hồ Chi Dật lại càng giận hơn, kêu lên: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói đến &LTDu; Ngư Kiếm Pháp> tổ truyền của Ngân Ngân bảo chúng ta à?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0