Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 411 - Chương 411: Sóng Gió (3)

Chương 411: Sóng gió (3) Chương 411: Sóng gió (3)

Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Chưa từng nghe thấy.”

“Muốn chết rồi!”

Hồ Dật Chi và Hồ Thiến Linh chia làm hai bên trái phải vọt tới, quấn lấy nhau như hai con cá đang bơi. Chúng không ngừng thay đổi hình dáng, chuyển đổi vị trí, cộng thêm trường kiếm lóng lánh ngân quang, mang đến cho người ta cảm giác đè nén khó có thể đoán trước.

Hai mắt Phương Tri Hành nheo lại.

Cậu có thể chắc chắn, huynh muộn Hồ thị cũng đã cường hóa nhanh nhẹn, hơn nữa trên người họ có mặc hộ giáp, cho nên rất có thể chưa từng cường hóa phòng ngự.

Vậy thì thực lực của bọn họ khoảng Tam Cầm cảnh trở xuống.

“Vậy thì kiểm tra xem phòng ngự của ta mạnh đến đâu vậy.”

Cơ bắp toàn thân Phương Tri Hành giãn to, trên làn da bỗng xuất hiện đường vân màu đen giống như những mai rùa bao trùm trên da.

Sau đó cậu nghênh ngang đi tới.

“Gai!”

Hồ Chi Dật tăng tốc, ngân kiếm kéo theo hàn mang, đâm thẳng vào vị trí trái tim của Phương Tri Hành.

Keng!

Ngân kiếm cong vòng!

Đúng lúc này, kiếm của Hồ Thiến Linh cũng đâm thẳng vào bụng Phương Tri Hành.

Tương tự, kiếm của cô ta cũng cong.

Trong lòng hai huynh muộn giật thót, toàn thân cứng đờ, mắt trợn to miệng há hốc.

Phương Tri Hành nhìn qua phía Hồ Dật Chi trước, bình phẩm: “Ngươi cường hóa nhanh nhẹn, sức mạnh và độ bền dẻo; sức mạnh đã đạt đến tám vạn năm ngàn cân, khá ổn.”

Cậu lại chuyển hướng sang Hồ Thiến Linh: “Ngươi chỉ cường hóa nhanh nhẹn và độ bền dẻo, quá yếu, gai trên người ta hoàn toàn không cảm thấy gì luôn.”

Loạt xoạt~

Hai huynh muội nuốt nước miếng đánh ực, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

“Ta không muốn làm hai người tổn thương, mời hai vị trở về đi thôi.” Phương Tri Hành bình tĩnh dặn dò.

Hai huynh muội không hẹn mà cùng thu ngân kiếm về, lui ra phía sau ba bước, cúi đầu thi lễ với Phương Tri Hành, trên mặt tràn đầy vẻ kính sợ, nói: “Đa tạ đại hiệp hạ thủ lưu tình, giang hồ đường xa, sau này còn gặp lại.”

Bọn họ đỡ tám tên tùy tùng lên, xám xịt chạy đi.

Tế Cẩu chạy ra, kinh ngạc nói: “Từ bao giờ mà mày sống thiện tích đức, không giết người thế?”

Phương Tri Hành trả lời: “Tao đang khiêm tốn làm việc, giữ cho mình đường lui về lâu về sài.”

Tế Cẩu hiểu ra, lúc cậu treo chữ khiêm tốn lên, tức có nghĩa là cậu đang quyết tâm muốn làm chuyện lớn.

Đương nhiên, không phải cứ nghĩ khiêm tốn là khiêm tốn được, cái này cần có thực lực tuyệt đối.

Ví dụ như lúc Phương Tri Hành chiến đấu với huynh muội Hồ thị, thực lực của cậu nghiền ép họ hoàn toàn, nắm vững cục diện tuyệt đối, cậu muốn giết là giết, muốn thả là thả.

Đó chính là thực lực.

Nếu đổi lại trước kia, cậu chỉ toàn ra tay giết luôn, chẳng màng nó nói ba câu bốn câu, cứ giết chết trước rồi tính tiếp.

Nhưng bây giờ đã không còn như thế…

Một người một chó trở về Ích Hương trai.

Hồng Diệp lên nghênh đón, cười dịu dàng hỏi: “Trai chủ, nhiệm vụ vẫn thuận lợi chứ?”

Phương Tri Hành gật đầu, trả lời: “Vẫn ổn.”

Hồng Diệp không bất ngờ gì về chuyện này, cười nói: “Sau khi ta báo cáo tin tức Mã Tranh Minh bị thương, đại phu nhân lập tức chọn lựa 4 vị cao thủ, đặc biệt phái tới trợ giúp ngài.”

Đuôi lông mày Phương Tri Hành khẽ nhếch, ồ lên hỏi: “Bọn họ là ai?”

Hồng Diệp đáp: “4 huynh đệ Vi Thị sơn trang, Vi Chí Phong, Vi Chí Hỏa, Vi Chí Sơn, Vi Chí Lâm.”

Hay cho 4 huynh đệ phong hỏa sơn lâm!

Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Vi Thị sơn trang làm sao vậy, tại sao 4 huynh đệ bọn họ lưu lạc đến chỗ ta?”

Hồng Diệp đáp: “Ước chừng hai năm trước, Vi Thị sơn trang phát hiện một khu mỏ, đáng tiếc kế hoạch không được giữ bí mật bị Nguyễn gia biết được, Nguyễn gia muốn chen chân.

Nhưng Vi Thị sơn trang cảm thấy giá tiền của Nguyễn gia quá thấp, dường như là cướp trắng trợn liền lén lút liên lạc với người mua khác.

Nào ngờ Nguyễn gia luôn giám sát Vi Thị sơn trang, sau khi phát hiện hành vi vụng trộm của bọn họ thì giận tím mặt, lập tức ra tay diệt Vi Thị sơn trang.

4 huynh đệ Vi thị trời xui đất khiến nhặt về được một mạng, tìm được đường sống trong chỗ chết, đến cậy nhờ môn hạ Đổng gia ta.”

Lại là Nguyễn gia...

Khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, gật đầu đáp: “Kêu bọn họ đến thư phòng gặp ta.”

Trước tiên cậu quay về thư phòng, đặt trang bị xuống, ngồi trên ghế.

Người hầu bưng lên nước trà và mâm đựng trái cây.

Không bao lâu, Hồng Diệp dẫn 4 người trung niên dáng người vạm vỡ vào cửa.

Ánh mắt Phương Tri Hành đảo qua, phát hiện 4 người tuổi kia độ tuổi khoảng từ 30 đến 40, tất cả đều là râu ria rậm rạp, đầu báo mắt tròn, cao lớn thô kệch.

4 huynh đệ bọn họ có một điểm chung, đó là ánh mắt âm trầm tàn nhẫn, biểu cảm hung thần ác sát giống như trên mặt viết mấy chữ to “Ta là nhân vật xã hội đen”.

“Bái kiến trai chủ!”

4 huynh đệ Vi thị đồng loạt quỳ một gối xuống đất, tư thái cực kỳ cung kính.

“Đều đứng lên đi.”

Phương Tri Hành không nhanh không chậm uống ngụm trà, mở miệng hỏi: “4 vị anh hùng hiện tại là thực lực gì?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0