Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 412 - Chương 412: Viện Trợ

Chương 412: Viện trợ Chương 412: Viện trợ

Lão đại Vi Chí Phong vội vàng trả lời: “Hồi bẩm trai chủ, trong 4 huynh đệ bọn ta lão nhị có thiên phú cao nhất, hắn đã tu luyện đến Tứ Cầm cảnh, ta và lão tam lão tứ đều là Tam Cầm cảnh.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, hiếu kỳ nói: “Công pháp mà các ngươi tu luyện là?”

Vi Chí Phong liền nói: “Võ công gia truyền &LTC;ửu Tiết Tiên Vi thị> của Vi Thị sơn trang ta, công pháp hệ Linh Viên.”

Phương Tri Hành cẩn thận nhìn nhưng không nhìn thấy 4 binh khí tùy thân của bọn họ.

Có lẽ là vì tỏ vẻ tôn trọng, lúc bọn họ tới gặp Phương Tri Hành không mang theo binh khí ở trên người.

Phương Tri Hành thấy thế, gật đầu cười nói: “4 huynh đệ các ngươi đến chỗ ta, chỉ cần hoàn thành một vài nhiệm vụ sẽ đạt được đãi ngộ phong phú, Nhục Đan, công pháp và tiền tài, mặc cho các ngươi chọn lựa.”

4 huynh đệ Vi thị cúi đầu đáp: “Bọn ta nguyện làm trâu làm ngựa cho trai chủ.”

“Ừm, các ngươi lui xuống trước đi.”

Phương Tri Hành phất tay, Hồng Diệp lập tức dẫn theo 4 huynh đệ Vi thị rời khỏi thư phòng.

Sau đó Phương Tri Hành ăn cơm tối lại ngâm bồn.

Màn đêm lên cao rất nhanh, bầu trời đang tối dần.

Phương Tri Hành nằm trên giường, toàn thân thả lỏng, hưởng thụ phục vụ mát xa của Hồng Diệp.

Chỉ chốc lát, hai người bọn họ đã kín kẽ.

Phạch phạch ~

Đột nhiên, một con bồ câu đưa thư bay vào trong biệt viện.

Tiếng đập cánh truyền vào trong tai Phương Tri Hành.

Hồng Diệp đầu tiên là ngẩn ra, giật mình nói: “Lại có nhiệm vụ đến à?”

Phương Tri Hành không thể không rút củ cải ra trước, đứng dậy xuống lầu.

Quả nhiên có một con bồ câu đưa thư đứng trên cửa sổ, đang kêu gù gù.

Phương Tri Hành cẩn thận nhìn, phát hiện trên hai chân của con bồ câu này đều cột một cuộn giấy.

Hay thật chứ!

Một lần đến hai nhiệm vụ.

Phương Tri Hành nhanh chóng tháo cuốn giấy xuống trải ra.

“Trước giờ hợi đêm nay đến bến đò cách thành tây 60 dặm phục kích một con thuyền buôn, trên thuyền có treo lá cờ chữ Mễ, giết sạch mọi người trên thuyền, thiêu hủy thuyền buôn.”

“Trước khi hừng đông đuổi tới một đình nghỉ mát trên núi nhỏ cách thành tây 150 dặm, tập kích thiếu chủ Miểu Thu Đào của phường Miểu Liên, đánh bị thương hoặc giết chết đều được.”

Phương Tri Hành buông hai cuộn giấy xuống, chân mày không khỏi nhíu thành một cục.

“Má nó, không ngờ tao còn phải tăng ca trong đêm.”

Sắc mặt Phương Tri Hành không khỏi u ám, trong lòng khó chịu.

Lúc này, rất nhiều ký ức không tốt của kiếp trước không thể át chế tràn vào trong lòng.

Tế Cẩu ngáp dài, cạn lời hỏi: “Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, tại sao đột nhiên đến nhiều chỉ lệnh như vậy, hơn nữa mỗi cái đều là thời gian rất gấp, nhiệm vụ nặng nề cứ phải kêu mày tăng ca thêm giờ đi hoàn thành?”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Toàn bộ những chỉ lệnh này cực kỳ có khả năng có quan hệ mật thiết với hội võ Thanh Hà.”

Tế Cẩu khó hiểu, tặc lưỡi nói: “Không phải hội võ Thanh Hà là một chuyện quan trọng của võ lâm à, sao lại gây ầm ĩ thành thế này?”

Phương Tri Hành tạm không rõ tình hình bên trong là gì.

Dù sao, cậu còn chưa đạt tới cấp bậc kia, không có con đường nắm giữ tin tức tương ứng.

Lúc này, Hồng Diệp mặc quần áo, đi xuống lầu.

Phương Tri Hành dặn dò: “Đi gọi 4 huynh đệ Vi thị dậy, bọn họ đến rất đúng lúc, tối nay có nhiệm vụ khẩn cấp.”

Hồng Diệp hiểu được, vội vàng đi gọi người.

Rất nhanh, Phương Tri Hành và 4 người Vi Chí Phong thu xếp xong võ trang, từ mật đạo rời khỏi Ích Hương trai, cưỡi ngựa chạy trong đường đêm thẳng đến thành tây.

Suốt dọc đường bọn họ tranh thủ thời gian, cuối cùng trước giờ hợi đã đến đoạn đường 60 dặm.

Phương Tri Hành phóng mắt nhìn quanh, rất nhanh phát hiện ở bờ sông Thanh Thuỷ có một bến đò.

Đó chỉ là một bến đò nhỏ dường như đã hư hỏng bỏ hoang từ lâu.

Bên cạnh bến đò không có một chiếc thuyền, ngược lại trong nước cắm nghiêng một chiếc thuyền chìm.

Trên mặt sông phản chiếu ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, gợn sóng lăn tăn, nước sâu tĩnh lặng.

Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn về phía 4 huynh đệ Vi thị, dặn dò: “Chúng ta tìm một nơi vắng lặng giấu ngựa đã sau đó mai phục ở gần bến đò, chờ sau khi thuyền buôn đó đến đây lập tức xông lên giết. Nhớ lấy, giết bất luận tội, không chừa ai sống sót.”

“Tuân mệnh!”

4 huynh đệ Vi thị đằng đằng sát khí đáp.

Phương Tri Hành thấy vậy, mơ hồ cảm giác 4 người bọn họ không phải lần đầu tiên làm chuyện kiểu này.

Đổng gia che chở bọn họ 4 năm, khẳng định sẽ không nuôi người rảnh rỗi.

Nói cách khác, bọn họ có khả năng đã sớm được Đổng gia huấn luyện thành sát thủ, dày công bồi dưỡng chuyên nghiệp vượt xa Mã Tranh Minh và Kiều Tuyền Lâm.

Thời gian từng phút trôi qua...

Không đến nửa giờ, trên sông Thanh Thuỷ lướt tới một chiếc thuyền buôn, trên đầu thuyền và cột buồm đều treo một ngọn đèn.

Trong ngọn đèn mờ nhạt lắc lư, một ngọn cờ lớn chữ Mễ đón gió đêm vù vù tung bay.

“Trai chủ, đến rồi!”

Vi Chí Phong ngồi xổm sau cây ngải cứu, hạ giọng nhắc nhở nói.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0