Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 416 - Chương 416: Thiết Tụ (2)

Chương 416: Thiết Tụ (2) Chương 416: Thiết Tụ (2)

Dáng người hắn khoảng 1m8 nhưng tỉ lệ dáng người không cân đối.

Đầu tiên, hai cánh tay của hắn cực kỳ dài, dường như rũ xuống tới đầu gối.

Tiếp theo, hai bàn tay của hắn cực kỳ to, gấp hai lần bàn tay của người bình thường.

Cuối cùng, hai tròng mắt của hắn cũng vô cùng lớn gần như lồi ra khỏi hốc mắt.

Diện mạo quái dị như thế, quả thật không gặp nhiều.

Người trẻ tuổi bạch y xuống xe, chắp tay nói: “Tại hạ Miểu Thu Đào của phường Miểu Liên, xin hỏi mấy vị bằng hữu tôn tính đại danh?”

Vi Chí Phong trả lời: “Lỗ tai ngươi bị điếc hay gì? Không nghe thấy đại gia nói à, nhanh chóng cút đi!”

Miểu Thu Đào cười ha ha nói: “Nếu ta không nghe theo thì sao?”

Vi Chí Phong khoát tay, Cửu Tiết Tiên ầm ầm vang dội đập xuống đất, nhe răng cười nói: “Đao kiếm không có mắt, ngươi muốn thử không?”

“Cửu Tiết Tiên?”

Miểu Thu Đào hơi trầm ngâm, bật cười nói: “Người sử dụng binh khí như Cửu Tiết Tiên cũng không nhiều, so về cứng mạnh thì không bằng gậy gộc, so về linh hoạt lại không bằng roi. Ở quận Thanh Hà ta, có danh tiếng khá lớn chính là Vi Thị sơn trang hai năm trước đã bị diệt môn.”

Lời này vừa nói ra!

Biểu cảm 4 huynh đệ Vi thị không khỏi thay đổi, hô hấp hơi dừng một chút.

Miểu Thu Đào thấy vậy cười nói: “Nếu ta không đoán sai, tên của các ngươi hẳn là Phong Hỏa Sơn Lâm đúng không?”

Vi Chí Phong hít sâu một hơi nói: “Không hổ là Miểu thiếu chủ, nhãn lực phi phàm.”

Miểu Thu Đào chuyển hướng đến đình nghỉ mát, nhíu mày nói: “Chưa thỉnh giáo vị anh hùng kia là?”

Phương Tri Hành đáp: “Bỉ nhân vô danh, không đáng để nhắc tới.”

Miểu Thu Đào cười ha ha, đột nhiên hỏi: “Xin hỏi 5 vị anh hùng, các ngươi do ai phái tới?”

Phương Tri Hành thản nhiên trả lời: “Ta dám nói, ngươi dám nghe không?”

“Ha ha!”

Miểu Thu Đào ngửa đầu cười to: “Lần này hội võ Thanh Hà thật sự rất náo nhiệt, La Thiên Thiên tiểu thư - thiên kim của quận trưởng đại nhân muốn tham gia, con trai của niết đài đại nhân Điền Thái Hưng công tử cũng muốn tham gia. Ta còn nghe nói võ minh cũng phái tới một vị thiên kiêu dự định quét ngang hàng vạn hàng nghìn, áp chế nhuệ khí của môn phiệt và quan liêu.”

Gã phất phơ quạt giấy, chỉ vào ngực mình nói thẳng: “Phường Miểu Liên của ta luôn là thế lực thuộc sở hữu của triều đình, đương nhiên nghe theo hiệu lệnh của niết đài đại nhân. Vậy thì 5 vị không phải tay sai của môn phiệt thì là cuồng đồ của võ minh có đúng không?”

Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Bọn ta không thuộc về bất kỳ một thế lực nào, chỉ là lấy tiền làm việc thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, 4 huynh đệ Vi thị đồng thời nhấc chân giẫm xuống.

4 sợi Cửu Tiết Tiên đồng loạt bay ra, bắn thẳng về phía Miểu Thu Đào.

“Vù!”

Tráng hán áo xám dáng người quái dị đột nhiên xông ra, hai tay hắn sờ sau thắt lưng rút ra hai thanh hồ điệp đao.

Cánh tay dài!

Đoản đao!

Tráng hán áo xám vung hai cánh tay, nhanh như tia chớp.

Cheng cheng cheng cheng!

Cùng với 4 đóm lửa bắn tung toé, toàn bộ 4 sợi Cửu Tiết Tiên bắn bay lên trời, cuốn ngược về.

Sắc mặt 4 huynh đệ Vi thị đại biến, nhanh chóng rút lui điên cuồng run rẩy Cửu Tiết Tiên, hóa giải lực phản chấn.

Vi Chí Hỏa khống chế Cửu Tiết Tiên của hắn trước nhất, xoay người nhảy vòng, uốn lượn như rắn lần nữa đánh tới tráng hán áo xám, như Bạch Xà Thổ Tín, ấn không ngừng.

Tráng hán áo xám không sợ, vung đao đảo qua đẩy Cửu Tiết Tiên ra.

Vi Chí Hỏa không thể không lui về phía sau, kéo ra một không gian.

Hắn thi triển Cửu Tiết Tiên, cần không gian thao tác nhất định.

Miểu Thu Đào có hứng thú nhìn, trêu tức nói: “Thật ra đầy tớ này của ta chỉ có Nhị Cầm cảnh, chỉ là cường hóa sức mạnh và độ bền dẻo nhưng sức mạnh của hắn trời sinh vô cùng lớn, thân thể cũng khác hẳn với người thường, hơn nữa đao pháp cực kỳ sắc bén cho nên sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, các ngươi tuyệt đối đừng khinh thường hắn, tốt nhất lên cả đi.”

Thật ra không cần gã nói, lão đại, lão tam và lão tứ đã tập hợp lại, xông lên giúp đỡ lão nhị.

Bốn người vây công một người, đánh có qua có lại, khó phân thắng bại.

Miểu Thu Đào liếc mắt nhìn Phương Tri Hành, cười như không cười nói: “Hay là hai chúng ta cũng chơi một chút đi?”

Phương Tri Hành đứng lên, cười nhàn nhạt nói: “Được, vậy thì chơi thôi.”

Miểu Thu Đào thu lại quạt giấy, cắm ở bên hông sau đó không nhanh không chậm sửa sang lại cổ tay áo, vung ra hai bên.

Vù vù ~

Hai ống tay áo thật dài theo hai cánh tay phất ra hai bên.

Hai ống tay áo dài nhẹ như không có gì, một trận gió nhẹ đã có thể nâng chúng nó lên.

Miểu Thu Đào tùy ý chơi đùa hai ống tay áo, quấn quanh thân, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, giống như một vũ công duyên dáng khiến người ta mãn nhãn.

Hai mắt Phương Tri Hành hơi nheo lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nói: “Lưu Vân Thiết Tụ!”

“Nhãn lực tốt!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0