Chương 417: Thiết Tụ (3)
Chương 417: Thiết Tụ (3)
Miểu Thu Đào cười quyến rũ: “Môn công pháp này hệ Thiên Mãng vốn chỉ thích hợp cho nữ tử tu hành nhưng ta trời sinh là thể chất âm dương cho nên ta cũng có thể luyện.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, không khỏi cạn lời.
Thể trạng của tráng hán áo xám quái dị, Miểu Thu Đào lại càng kỳ lạ hơn.
Chủ tớ hai người đều là trời sinh bất phàm.
Giây tiếp theo, Miểu Thu Đào đẩy về phía trước, hai ống tay áo theo đó dựng thẳng, giống như hai thiết trụ đánh tới.
Phương Tri Hành lui mạnh về sau.
Ầm ầm!
Hai ống tay áo xuyên qua đình nghỉ mát, nháy mắt lật bay nóc.
Đình nghỉ mát theo đó sụp đổ.
Miểu Thu Đào lui về sau, thu hai ống tay áo lại.
Dường như đồng thời, một bóng dáng vượt qua đình nghỉ mát, ngang nhiên đuổi theo ống tay áo.
Hai lòng bàn chân đạp xuống, ngăn chặn một ống tay áo, không phải Phương Tri Hành thì còn ai.
“Thật nhanh!”
Trên tay Miểu Thu Đào hơi dừng lại, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc.
Gã lập tức nhấc chân đá ra, chỉ một thoáng, một mảnh hàn quang bắn ra.
Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, Biến Động Thị Lực thấy rõ mọi thứ lần nữa lui về.
Đồng thời, cậu rút đao ra khỏi vỏ, nhanh chóng vung ra một mảnh đao ảnh.
Cheng cheng cheng!
Hơn 10 ngân châm bay ra ngoài, rơi đầy đất.
Phương Tri Hành bình yên đáp xuống đất, bĩu môi nói: “Không ngờ trên người ngươi còn cất giấu ám khí.”
Miểu Thu Đào càng thêm khiếp sợ, tặc lưỡi nói: “Không ngờ Bạo Vũ Lê Hoa Châm của ta lại không đâm trúng ngươi một cây nào.”
Phương Tri Hành không hề vô nghĩa, lấy ra một nắm phi đao vung tay ném ra.
Miểu Thu Đào lập tức vung tay áo xoay tròn, cuộn một vòng, tất cả phi đao được ống tay áo bao lấy.
Tiếp theo gã xoay tròn tại chỗ tăng tốc, lại dùng tốc độ nhanh hơn ném những phi đao đó trở về.
Phương Tri Hành điểm mũi chân, nhảy lên cao, lăng không lộn một vòng qua đỉnh đầu của Miểu Thu Đào.
Cậu vung bảo đao cấp 2 lên bổ xuống.
Miểu Thu Đào giơ cánh tay trái lên, vung lên mặt đất, ống tay áo dài vẫn chống đất giống như một cây sào tre chống đỡ cả người gã bay xéo ra ngoài.
Khoảnh khắc sau đó, lưỡi đao xẹt qua chỗ gã vừa đứng, cắt ra một khe rãnh thật sâu, bụi đất bay lên.
Phương Tri Hành nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai chân vừa chạm đất, cổ chân vặn vẹo dữ dội sau đó nhanh chóng bắn ra, dường như không có bất kỳ sự tạm dừng nào.
Lúc này, Miểu Thu Đào còn chưa kịp đáp xuống đất, đỉnh đầu bỗng nhiên chiếu xuống một bóng đen.
Sắc mặt gã thay đổi đột ngột, chợt ngẩng đầu nhìn đi, Phương Tri Hành đã xuất hiện ở giữa không trung.
Một đao chém xuống!
Trong lòng Miểu Thu Đào kinh hãi, cắn răng, vung ống tay áo dài nghênh đón.
Phương Tri Hành đang đứng giữa không trung, cơ bắp phần eo vặn chặt như bánh quai chèo sau đó chợt buông ra.
Chỉ một thoáng, thân thể cậu điên cuồng xoay tròn, vù vù chuyển động cọ vào bên cạnh ống tay áo.
“Không ổn!”
Miểu Thu Đào hoàn toàn biến sắc, mắt gã vừa hoa lên, Phương Tri Hành đã phóng lớn đến cực hạn trong tầm mắt của gã.
Một cái khuỷu tay đánh úp lại, rắn chắc đánh vào trên mặt.
Miểu Thu Đào chợt hừ một tiếng, mang theo vài giọt máu tươi nhanh chóng rơi xuống đất.
Bịch!
Miểu Thu Đào đập lên đất, thân thể chôn vào trong đất hình thành một chữ “Đại”.
Gã như một con cá chép lật mình đứng lên, lỗ mũi có hai hàng máu điên cuồng trào ra, nhiễm đỏ cả miệng.
Ngay sau đó, bên tai truyền đến một trận gió gào thét!
Ầm!
Miểu Thu Đào lại bay xéo ra ngoài một lần nữa, ngã trên sườn núi lăn thẳng xuống.
“Thiếu chủ!”
Tráng hán áo xám đang chiến đấu sắc mặt đại biến muốn đuổi theo.
“Chạy đi đâu!”
4 huynh đệ Vi thị sĩ khí đại chấn, điên cuồng tiến công, bám trụ tráng hán áo xám.
“Oa ~”
Cuối cùng Miểu Thu Đào ngừng lại. Gã nằm bò trên mặt đất, choáng đầu hoa mắt, hộc ra một cái răng mang máu.
Gã thở hổn hển, ù tai không ngừng, gã khó chịu đến mặt cũng vặn vẹo.
Sau đó, một đôi chân đi tới trước mặt gã.
Miểu Thu Đào ngẩng đầu, thong thả đứng lên.
Lúc này biểu cảm gã khiếp sợ đến tột đỉnh, kinh ngạc nói: “Không ngờ ngươi lại là Tứ Cầm cảnh!”
“Ngươi cũng không tệ!”
Phương Tri Hành thản nhiên bật cười: “Dựa vào thân hình bất nam bất nữ này lại tu luyện ra khí lực khoảng 9 vạn 8 ngàn cân.”
Khi nói chuyện, cậu nắm chặt nắm tay, một quyền nện vào bụng Miểu Thu Đào.
“Oa ~”
Miểu Thu Đào nháy mắt khom người như tôm, nhổ ra cả mật đắng.
Đau, đau quá đi mất!
Đời này gã chưa từng thê thảm như vậy!
“Đây là cảm giác bị đánh à?
Miểu Thu Đào ôm bụng, quỳ rạp xuống đất, gần như sắp ngất đi.
Tuy <L;ưu Vân Thiết Tụ Công> mà gã tu luyện kiêm cả phòng ngự và độ bền dẻo, nhưng nắm đấm của Phương Tri Hành thật sự quá nặng.
Đây là sát thương chỉ có thể tạo ra bởi quyền kình trên 10 vạn cân.
Nhưng cao thủ mạnh và trẻ tuổi như vậy, gã lại chưa từng nghe nói đến.
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Miểu Thu Đào bị ép ngẩng đầu lên.
Bàn tay to của Phương Tri Hành ấn xuống đầu Miểu Thu Đào, một trảo, kéo da đầu gã, nhấc gã lên.