Chương 433: Lang Kỵ (3)
Chương 433: Lang Kỵ (3)
Đại hán trung niên bỗng nhiên nhận ra mánh khóe, la lên: “Tên che mặt kia dùng chiêu vừa rồi đánh bay Hồng Anh thương của ngươi và chiếm thế thượng phong, hơn nữa dư lực vẫn chưa tiêu trừ, tiếp đó hắn mượn khí thế này tạo thành thế như chẻ tre, cứ thế ngươi chỉ có bị hắn đánh bầm dập thôi.”
Phí Nguyên Lâm nghiêm nghị, quyết đoán ném Hồng Anh thượng xuống, tiếp đó dùng gót chân đá lên.
Một âm thanh ‘keng’ vang lên!
Chỉ một thoáng, thanh đại kiếm phía sau lưng bay ra khỏi vỏ và rơi vào tay hắn ta, ngay lập tức hắn ta chém xuống.
Keng!
Trường đao và trọng kiếm va chạm dữ dội, 2 cỗ sức mạnh to lớn tấn mãnh giao phong, sóng dao động khuếch tán ra.
Phương Tri Hành mượn lực nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách, sau khi đứng vững, cậu cấp tốc bắt đầu tụ lực.
“Ngươi nghĩ hay lắm!”
Phí Nguyên Lâm trợn tròn mắt, cánh tay trái đột nhiên nâng lên, vút!
Một tia sáng lạnh bỗng bắn ra.
Phương Tri Hành liên tục di hình hoán vị.
Trong nháy mắt, đại thụ sau lưng rung chuyển dữ dội, lá cây rơi rụng lả tả khi bị một mũi tên bắn trúng.
Phí Nguyên Lâm dậm chân phi thân đánh tới, đưa thanh đại kiếm chẻ dọc, trảm kích đổ ập xuống.
Vẻ mặt Phương Tri Hành hơi trầm ngưng, cậu không né tránh nữa mà đứng yên bất động và bắt đầu tụ lực.
Cùng lúc đó, cơ bắp toàn thân cậu rục rịch, trên làn da bắt đầu hiện lên từng mảng đường vân ánh kim như thể được bao trùm bởi 1 lớp lân giáp, trông rất giống lân phiến của tê tê.
Hơn nữa, phía trên lân phiến kia có những đường vân tuyệt mỹ phức tạp, đẹp như tranh vẽ.
Giờ khắc này, Phương Tri Hành như thể đang mặc một bộ lân y lộng lẫy.
Keng!
Trảm kích do đại kiếm của Phí Nguyên Lâm chém ra rơi thẳng vào bờ vai của Phương Tri Hành.
Hai chân Phương Tri Hành vặn vẹo như bánh quẩy, thân thể hạ thấp 1 đoạn.
Đại hán trung niên thấy vậy bỗng nghiêm túc la lên: “Thủ hạ lưu tình.”
Lời vừa thốt ra, Phương Tri Hành liền gào thét, toàn thân bạo khởi, trường đao chém xuống một nhát!
Toàn thân Phí Nguyên Lâm chấn động, chỉ cảm thấy nửa người trên mát lạnh, áo giáp biến hình kịch liệt.
Bùm!
Tia lửa bắn tung tóe!
Cả người Phí Nguyên Lâm bay ra ngoài như một con chó chết bị quăng xuống đất, lăn lộn vài vòng, cuối cùng đâm vào thân cây đại thụ mới dừng lại.
“Ọc~”
Phí Nguyên Lâm khó khăn bò dậy, nửa ngồi xổm trên mặt đất, không nhịn được phun ra 1 ngụm máu lớn.
Hắn ta cúi đầu nhìn áo giáp của mình, trên đó có thêm 1 vết sẹo thê thảm, máu tươi chảy ào ạt.
Phương Tri Hành vẫn duy trì động tác vung đao trảm kích, hạ giọng nói: “Lúc nãy ta có thể chém tới cổ của ngươi!”
Nghe được lời này, Phí Nguyên Lâm không khỏi run rẩy ánh mắt, sắc mặt trắng bệch, lòng còn kinh hãi.
Nếu không nhờ đại hán trung niên kịp thời la lên thì bây giờ hắn ta phải bàn giao thi thể tại đây rồi.
Cũng ngay lúc này!
Tiếng đánh nhau bên phía Nhan thị tửu trang dần nhỏ lại.
Một người lặng lẽ không tiếng động bước ra từ trong rừng cây, đi lướt tới bên cạnh Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành nhìn qua thì phát hiện đối phương chính là mỹ nữ hồng y Hạ Tịnh Nhàn.
Ánh mắt bà lãnh đạm nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, hờ hững nói: “Tổng binh Lang Kỵ La Nhữ Cật, ngươi ở đây làm gì?”
Lời này vừa nói ra!
Trong lòng Phương Tri Hành không khỏi chấn động.
Dưới trướng quận trưởng có ba vị tổng binh là: Cự Binh, Lang Kỵ và Thủy Sư.
Vị đang đứng trước mắt này là tổng binh Lang Kỵ, cùng cấp bậc với La Khắc Kỷ.
La Nhữ Cật bật cười, nói: “Đúng lúc ta đang săn giết một con yêu ma ở gần đây, nghe thấy bên này có động tĩnh liền chạy qua xem thử.”
Hạ Tịnh Nhàn tỏ vẻ tức giận nói: “Muốn xem thì cứ việc qua xem, ngươi đứng cách xa như vậy thì sao có thể nhìn thấy rõ được?”
Dứt lời, bà đột nhiên bước tới gần ngựa của Phương Tri Hành.
Thấy vậy, Phương Tri Hành ngầm hiểu, thu đao vào vỏ, nhanh chóng chạy tới nhảy lên lưng ngựa.
Tiếp đó, Hạ Tịnh Nhàn cũng lật người, ngồi sau lưng Phương Tri Hành.
“Giá~”
Nghe tiếng ra lệnh, tuấn mã vắt chân lên cổ bắt đầu chạy, bọn họ lướt qua La Nhữ Cật ở bên cạnh rồi phi nhanh.
Hai người ngồi trên lưng ngựa phi nước đại suốt cả chặng đường.
Phương Tri Hành cảm nhận một tia ấm áp, đồng thời ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt truyền đến từ phía sau.
“Đa tạ ơn cứu mạng của trại chủ…”
Phương Tri Hành hơi cúi đầu lấy làm cảm kích.
Không có Hạ Tịnh Nhàn cứu giúp có lẽ cậu không thể rời khỏi đó được, thậm chí là sẽ mất mạng.
Thế nhưng Hạ Tịnh nhàn không hề đáp lại câu nào.
Phương Tri Hành thầm kinh ngạc, nhìn lại sau lưng mình thì không còn ai ở đấy nữa.
Không biết từ lúc nào, Hạ Tịnh Nhàn đã lặng lẽ biến mất.
“Đến vô ảnh đi vô tung, đây chính là cách biệt thực lực.”
Phương Tri Hành khẽ than thở.
Cậu phi thẳng 1 đường về Ích Hương trai, sau đó tiến vào thư phòng.
Cậu ngồi xuống ghế, nhanh chóng viết một hàng chữ trên giấy.