Chương 432: Lang Kỵ (2)
Chương 432: Lang Kỵ (2)
Bụp!
Một giây sau, đầu hắn bỗng nổ tung như thể dưa hấu bị đè bẹp, máu đỏ não trắng bắn tung tóe.
Tình cảnh này…
Hà Thế Hựu kinh hãi tuyệt vọng, run rẩy giơ tay lên đầu hàng: “Đại hiệp tha mạng, ta nhận thua, ta phục rồi!”
Phương Tri Hành ngồi xổm, hỏi: “Nhiệm vụ của các ngươi khi tới đây là gì, chặn giết ta à?”
“Không, bọn ta không hề biết ngươi ở đây.”
Hà Thế Hựu lắc đầu, cẩn thận giải thích: “Chuyện là như thế này, bọn ta nhận được mệnh lệnh nói là có nhân vật khả nghi thoắt ẩn thoắt hiện ở Nhan thị tửu trang này, mà nữ tử Điền công tử ái mộ là Nhan Hồng Đào lại ở đây, sư phụ phái bọn ta tới theo dõi và bảo vệ cho Nhan Hồng Đào.
Kỳ thật, bọn ta mới tới đây thôi, đúng lúc thấy ngươi đang vừa ôm 1 người vừa chạy nên muốn ngăn cản, chỉ thế thôi.”
Nghe vậy, Phương Tri Hành hạn hán lời, chỉ hỏi lại: “Các ngươi có biết tà tăng phá giới ở trong Nhan thị tửu trang không?”
“Ai cơ?”
Ánh mắt Hà Thế Hựu mông lung như thể chưa từng nghe nói đến nhân vật tà tăng phá giới này.
Phương Tri Hành hiểu ra, đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cổ Hà Thế Hựu, xé toạc.
Rào rào!
Yết hầu của Hà Thế Hựu không còn trên cổ, thay vào đó là 1 lỗ thủng đẫm máu, máu chảy như suối.
“Ngươi, đồ khốn kiếp ô ô…”
Hà Thế Hựu không thể tin nổi, nhìn Phương Tri Hành với ánh mắt oán độc, đầu gục xuống, chết không nhắm mắt.
Phương Tri Hành rảy máu thịt sền sệt trên tay mình, đi về phía con ngựa.
Phía sau cậu, tiếng đánh nhau ầm ĩ vẫn tiếp tục.
Mặt đất cũng chấn động theo như là một trận động đất nhẹ vậy.
“Không ngờ Cửu Ngưu cảnh lại mạnh mẽ đến mức vô lý như vậy…”
Ánh mắt Phương Tri Hành chớp động, cậu nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa lao đi.
Thế nhưng, cậu còn chưa chạy ra khỏi rừng cây kia thì hô hấp bỗng ngưng trệ.
Ngay chính giữa giao lộ bên ngoài rừng cây có một đại hán trung niên đứng đấy, dáng người vô cùng khôi ngô và cường tráng, cao khoảng 2 mét, sau lưng đeo 1 thanh kiếm nặng, tay cầm 1 cây Hồng Anh thương.
“Hi hí hí~”
Phương Tri Hành vội thắng gấp, cẩn thận nhìn lên.
Đại hán trung niên có hàng lông mày rậm nối liền qua thái dương, cằm yến râu hùm, khí thế kinh người.
Hắn nhìn Phương Tri Hành, mở miệng nói: “Tên che mặt kia, bên đấy ai đang đánh nhau với ai vậy?”
Phương Tri Hành trầm mặc, thành thật đáp lại: “Tà tăng phá giới với 3 người là Quỷ Đao Lưng Gù - Tân Triển Hồng, môn chủ Huyền Hỏa môn - Tùy Giới Phúc và đương gia Kim Xà trại - Hạ Tịnh Nhàn.”
“Ồ, náo nhiệt như vậy à?”
Đại hán trung niên tặc lưỡi, sau khi suy nghĩ 1 lúc lâu, hỏi tiếp: “Tại sao bọn họ lại đánh nhau?”
Phương Tri Hành đáp lại: “Ba người Tân Triển Hồng hy vọng tà tăng phá giới rời khỏi quận Thanh Hà và đừng lo chuyện bao đồng nữa nhưng tà tăng phá giới không đồng ý.”
Nghe vậy, đại hán trung niên nhếch miệng, mỉm cười nói: “Đúng là 1 đám rảnh rỗi, ăn no rửng mỡ!”
Hắn không nói gì thêm, Phương Tri Hành cũng không dám hành động hấp tấp.
Nhưng một giây sau, một tia sáng lạnh bỗng nhiên bắn ra từ trong bóng tối bên đường.
Phương Tri Hành đã sớm vận sức đợi sẵn, cậu không do dự rút đao ra khỏi vỏ bổ tới trước.
Keng~
Tia lửa điện văng khắp nơi!
Một cây Hồng Anh thương bị mẻ bay ra ngoài.
Gần như cùng lúc đấy, 1 bóng người nhảy lên thật cao, bắt lấy cây Hồng Anh thương kia.
Người này là 1 thanh niên có khuôn mặt dài như trái táo tàu, ánh mắt như điện, gò má cực cao.
Điều khiến Phương Tri Hành kinh hãi chính là thanh niên mặt dài này đang mặc khôi giáp sáng chói, đầu đội mũ giáp và đeo đại kiếm trên sau lưng.
Thanh niên mặt dài tiếp được Hồng Anh thương thì ném về phía sau lưng, cau mày nhìn Phương Tri Hành, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
Thấy vậy, đại hán trung niên cười lớn, nói: “Phí Nguyên Lâm, không ngờ ngươi đánh lén mà cũng chẳng làm gì được người ta.”
Phí Nguyên Lâm hừ lạnh lùng, không phục: “Tên che mặt này đã sớm phát hiện ra ta, ngươi không thấy vừa rồi hắn nhân lúc ngươi không chú ý thì lén liếc nhìn theo hướng ta đang ẩn núp ư?”
Đại hán trung niên đáp: “Ngươi bị người ta phát hiện cũng do công phu ẩn nấp của ngươi không luyện đến nơi đến chốn, mắc mớ gì ngươi phải đánh lén người ta, rảnh không có chuyện gì làm à?”
Phí Nguyên Lâm cả giận nói: “Đến cũng đến rồi, ta ngứa tay thì phải tìm người để đánh chứ.”
Lời vừa dứt, hắn ta ngang nhiên lao đến.
Phương Tri Hành vận sức 2 chân lộn nhào xuống ngựa, các cơ bắp toàn thân bành trướng, thân thể bỗng chốc cao đến 2,4 mét.
“Kỹ năng bộc phát•Phá Trúc Chi Thế!”
Phương Tri Hành nhanh chóng vung đao lên chém, từng nhát đao bổ xuống không chút do dự, cứng như thép.
Phí Nguyên Lâm vung mạnh cây Hồng Anh thương, kỳ lạ là khí thế bỗng nhiên mất đi một nửa, hắn ta bị đàn áp.
Trường đao liên tục va chạm với trường thương, ánh lửa văng khắp nơi, chiếu sáng màn đêm.
“Đồ đần, mau đổi binh khí đi.”