Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Thở Dốc (3)

Chương 446: Thở dốc (3) Chương 446: Thở dốc (3)

Sau đó cậu xoay người rời khỏi, để lại một đám người vây xem đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.

Màn đêm lên cao, sao trời bao la.

Trong ngoài quận thành vô cùng náo nhiệt, nghiễm nhiên biến thành thành không đêm.

Từng bó pháo hoa bắn lên trời cao, ầm ầm nổ tung, đủ mọi màu sắc, vô cùng sáng lạn.

Phương Tri Hành và Hồng Diệp dạo chơi thẳng đến đêm khuya mới trở về Ích Hương trai.

Tới trước cửa lớn lại không ai mở cửa.

Cửa lớn được khóa từ bên ngoài.

Hồng Diệp lấy ra chìa khóa, tự mình đi mở cửa, cười dịu dàng nói: “Hôm nay là ngày hội lớn, ta kêu người hầu trong nhà nghỉ phép rồi.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, sao cũng được.

Bọn họ mở cửa tiến vào trong viện, đang đi.

“Có người!”

Tế Cẩu thình lình truyền âm đến: “Ta ngửi thấy mùi của người lạ, không chỉ một người.”

Sắc mặt Phương Tri Hành dần u ám, lặng lẽ đi chậm lại, đột nhiên ôm chặt lấy Hồng Diệp, gần sát bên tai của cô.

Hồng Diệp gắt giọng: “Gấp cái gì, trở về phòng hẵng làm~...”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị Phương Tri Hành ngắt lời nói: “Trong viện có kẻ trộm xâm nhập, ngươi chạy vào trong nhà dân đối diện đường cái trước đi.”

Hồng Diệp như ngừng thở, nhẹ nhàng gật đầu.

Phương Tri Hành buông Hồng Diệp ra, cao giọng hỏi: “Hồng Diệp, không phải ngươi đã quên cái gì đó chứ?”

Hồng Diệp ngầm hiểu, trả lời: “Ai nha, nô tỳ đã bỏ hàng hóa mua được ở trước cửa rồi, ta phải trở lại lấy.”

Cô nhấc váy lên, chạy thẳng về cửa lớn, mở cửa ra chạy ra ngoài.

Gần như đồng thời, hai mắt Phương Tri Hành bỗng biến thành màu đỏ như máu, hình ảnh trong tầm nhìn theo đó biến đổi.

Trong rừng trúc cách đó không xa có hai người ẩn nấp, trong tay cầm nỏ tên.

Phía sau cửa vòm trốn hai người, trong tay đều xách theo trường kiếm.

Còn có phía sau cột dưới mái hiên cũng có một người, dáng người cao lớn, khí huyết cực kỳ dày mạnh vượt xa 4 người khác.

“Tế Cẩu, tổng cộng 5 người.”

Phương Tri Hành truyền âm nói cho Tế Cẩu vị trí của 5 người kia.

Tế Cẩu đáp lại nói: “Ừm, tao cũng ngửi được mùi của 5 người lạ, 4 người yếu kia cứ giao cho tao đi.”

“Được!”

Một người một chó nhanh chóng phân chia xong mục tiêu.

Khoảnh khắc sau!

Két két ~

Trong cơ thể Phương Tri Hành truyền ra tiếng vang dị thường, dáng người theo đó nhanh chóng tăng vọt, nháy mắt cao đến 2m6.

Cậu đứng ở đó, thân thể không phối cân đối cực kỳ quỷ dị, cảm giác vô cùng áp bách.

Huyết Hải Bá Thể!!

Phương Tri Hành hít sâu chợt xông ra, giống như mũi tên rời khỏi cung xông vào dưới mái hiên.

“Ủa?!”

Người phía sau cột dưới mái hiên lắp bắp kinh hãi, không chút nghĩ ngợi hô: “Bắn tên!”

Thẳng đến lúc này, hai người nấp trong rừng trúc mới phản ứng lại, vội vàng di chuyển nỏ tiến hành nhắm.

Nhưng mà Phương Tri Hành quá nhanh, dường như chỉ là nháy mắt đã vọt tới dưới mái hiên.

Dưới tình thế cấp bách, bọn họ vội vàng bắn tên.

Vù vù!

Hai mũi tên thô to bắn ra.

Cuối cùng cũng vô dụng!

Hai mũi tên chỉ bắn trúng một tàn ảnh, xuyên qua sau đó trúng vách tường phía sau.

Rầm rầm~

Uy lực của hai mũi tên không nhỏ, dường như bắn xuyên vách tường, hơn phân nửa ghim vào trong vách tường.

Giây tiếp theo!

“Gâu ~”

Một tiếng rít gào chợt truyền đến.

Hai xạ thủ kia quay đầu nhìn nhất thời sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng.

Hai con Liệp Lang lao đến, đẩy bọn họ gục trên mặt đất, lợi trảo bay múa, xé nát thân thể bọn họ.

Dường như đồng thời, hai người phía sau cửa vòm đột nhiên bị 6 con Liệp Lang bao vây.

“Sói?!”

Hai người đó kinh ngạc không thôi, vẻ mặt khó có thể tin.

Nhưng mà bọn họ không hoảng hốt lo sợ, dường như cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân, không nói hai lời, vung kiếm chém tới.

“Vù!”

Phương Tri Hành mang theo một cơn gió mạnh vọt tới dưới mái hiên, nâng đùi phải lên vung ra một cú đá móc, quất lên phía sau cột.

Một bóng đen lập tức lui mạnh về sau.

Ầm ầm!

Cây cột giống như giấy, chợt đứt đoạn từ chính giữa, mái hiên sụp xuống.

Bóng đen xoay người, từ dưới mái hiên nhảy tới trong viện.

Phương Tri Hành đuổi theo sát, vung quyền tấn công.

Bóng đen thấy vậy, hai chân cắm rễ trên mặt đất, 5 ngón tay hóa thành lợi trảo, ngang nhiên nghênh đón.

Rầm ~

Từng vòng tròn sóng không khí khuếch tán ra!

Bóng đen chỉ cảm thấy một cự lực đánh úp lại, bị đánh cho lảo đảo, bịch bịch bịch lui về 7, 8 bước.

Ánh trăng chiếu vào trên người hắn lộ ra một người bịt mặt hắc y.

Hữu trảo của hắn run rẩy dữ dội sau đó ngón tay cái và ngón trỏ không ngừng phồng lên giống như bơm khí, cuối cùng đùng một tiếng, nổ tung!

"A!"

Người áo đen bịt mặt kêu thảm, nửa lòng bàn tay đều nổ tung, máu chảy như suối.

Ông nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ và kinh ngạc không cách nào nói rõ được, có dáng vẻ khó tin.

"Chậc, đây là Phi Ưng Trảo đúng không?"

Phương Tri Hành nhếch đuôi lông mày, kinh ngạc nói: "Ngươi là người của Phi Ưng môn!"
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0