Chương 445: Thở dốc (2)
Chương 445: Thở dốc (2)
Hai người một chó đi chợ đông dạo suốt dọc đường.
Hồng Diệp vui vẻ muốn chết, không ngừng mua sắm, mua quần áo đẹp, ăn kẹo hồ lô mà cô luôn muốn ăn còn thả mấy trái pháo.
Trong miệng Tế Cẩu ngậm một cái xương đùi bò lớn, vừa đi vừa gặm, mài răng.
Cảm giác đó quả thực vô cùng sảng khoái, dọc đường không biết bao nhiêu con chó lang thang hâm mộ.
Đinh đang đang ~
Góc đường phía xa truyền đến tiếng rèn sắt.
Phương Tri Hành rất quen thuộc với tiếng vang gõ chùy này thậm chí hơi hoài niệm.
Cậu đi qua.
Quả nhiên, bên kia có một tiệm rèn, đúc các dụng cụ phòng bếp như dao, thìa, nồi thiết v.v...
Phương Tri Hành đi vào trong cửa hàng, cầm lấy một con dao thái cẩn thận đánh giá.
Lưỡi dao so le, độ dày thân dao không đồng đều, cảm giác cân bằng hơi kém.
Chỉ là một con dao thái cấp thấp mà thôi.
Ông chủ quán đi tới, xoa hai tay đầy dầu mỡ, cúi đầu khom lưng cười nói: “Công tử gia, ngài muốn mua gì?”
Phương Tri Hành hỏi: “Ngươi có biết chỗ nào có bán đao không, loại đao cực kỳ tốt ấy.”
Ông chủ quán nhìn thật sâu vào bảo đao cấp 2 bên hông Phương Tri Hành, tâm thân chấn động, nghiêm túc đáp: “Trên chợ đông có một ‘cửa hàng bảo khí’, tiệm lâu đời trăm năm, ngài có thể đi bên đó xem thử.”
Hắn nâng ngón tay chỉ một phương hướng.
Phương Tri Hành hiểu rõ, cảm ơn ông chủ rồi xoay người đi.
Một lát sau, cậu tìm được cửa hàng bảo khí kia.
Hôm nay có hội chùa, các loại thương phẩm bán giảm giá.
Trong cửa hàng bảo khí tụ tập rất nhiều người, cạnh tranh để lựa chọn binh khí tiện tay.
Phương Tri Hành đi bộ một vòng trong cửa hàng, hỏi một hỏa kế: “Chỗ các ngươi binh khí cao nhất là cấp mấy?”
Vẻ mặt hỏa kế tự hào nói: “Bảo kiếm cấp 2, bổn tiệm cất giữ ba thanh, tất cả đều là bảo vật trấn tiệm, ngài muốn xem thử không?”
Phương Tri Hành cạn lời lắc đầu, biểu cảm hơi khinh thường.
Lúc này, cậu nghe thấy bên cạnh có mấy người đang nghị luận.
“Ta nghe nói Vương gia ở hẻm Thanh Ngâm đang cử hành bán đấu giá gia sản.”
“Đúng đó, tổ thượng của Vương gia từng làm quan lớn, chỉ tiếc giàu không quá ba đời, hiện tại nghèo túng, không thể không bán của cải để trả nợ.”
“Nghe nói tổ thượng của Vương gia cực kỳ thích cất giữ binh khí quý báu, trong nhà nhất định có rất nhiều trân phẩm được giấu riêng, đi, chúng ta đi thử vận may.”
Vài người kết bạn cùng đi.
Phương Tri Hành thấy vậy lập tức đi theo.
Rất nhanh, đoàn người đi tới phủ đệ Vương gia ở hẻm Thanh Ngâm.
Lúc này, Vương gia đang tiến hành bán phá giá, bàn ghế, giường v.v..., toàn bộ lấy ra bán.
Phương Tri Hành đi vào trong phủ đệ, đi bộ một vòng, rất nhanh gặp được chủ nhân của Vương gia.
Đối phương lại là một tên béo trung niên cà lơ phất phơ, bởi vì mê ăn uống bài bạc, tiêu dùng vô độ, mắc nợ nhiều, lưu lạc tới mức phải bán của cải tổ truyền.
Phương Tri Hành nói thẳng: “Ta đến mua binh khí.”
Vương mập cười nói: “Ngươi đợi lát nữa gia gia ta cất giấu mấy món bảo bối, chỉ bán đấu giá, không bán riêng.”
Phương Tri Hành nhíu mày hỏi: “Khi nào thì bán đấu giá?”
Vương mập không kiên nhẫn trả lời: “Đợi lát nữa đi, đợi đông người một chút.”
Phương Tri Hành cũng không gấp, kiên nhẫn đứng chờ ở bên cạnh.
Mắt thấy mặt trời lặn, trong viện chật ních người.
Vương mập kêu lên: “Kêu mấy người sức lực lớn hỗ trợ chuyển binh khí ra.”
Lập tức có người tự nguyện hỗ trợ.
Rất nhanh, một giá binh khí được nâng ra.
Ánh mắt Phương Tri Hành đảo qua, phát hiện trên giá binh khí tổng cộng có 7 binh khí, 4 thanh kiếm 2 thanh đao còn có một Tuyên Hoa phủ.
Vương mập gào lên: “Chư vị, ta cho các ngươi thời gian một chén trà kiểm tra cấp bậc của binh khí sau đó bắt đầu bán đấu giá, người trả giá cao sẽ lấy được.”
Phương Tri Hành lập tức đi lên trước, dáng người cậu cao lớn, cứ vậy đẩy người khác ra.
Trong lòng người chung quanh nghiêm nghị, toàn bộ biến sắc, không dám tranh đoạt vị trí của cậu.
Trước tiên Phương Tri Hành cầm lấy một thanh trường kiếm.
[Trường kiếm thượng phẩm cấp 1: dài 122cm, rộng 11cm, nặng 6,8kg]
“Chán ngắt.”
Phương Tri Hành không có chút hứng thú, buông trường kiếm này xuống lại cầm trường kiếm thứ hai lên.
Cậu rút trường kiếm ra xem thử, mềm mại.
[Nhuyễn kiếm trung phẩm cấp 2: dài 172cm, rộng 8cm, nặng 29,8kg]
Tuy là một thanh nhuyễn kiếm nhưng dùng nguyên liệu thật tạo ra, đáng để thử.
Sau khi trong lòng Phương Tri Hành đưa ra đánh giá, cậu buông nhuyễn kiếm, cầm lấy hai thanh kiếm khác.
Một cái hạ phẩm cấp 2, một cái trung phẩm cấp 2.
Ngay sau đó Phương Tri Hành cầm lấy Tuyên Hoa phủ lên.
[Tuyên Hoa phủ hạ phẩm cấp 2: rìu rộng 16cm, cán dài 233cm, nặng 369kg]
Phương Tri Hành thấy vậy lắc đầu, lập tức buông Tuyên Hoa phủ xuống.
Cậu lại nhìn về phía hai thanh đao kia, từ tạo hình, một thanh là trường đao bình thường, một thanh là khoát đao loại nặng.
[Trường đao trung phẩm cấp 2: dài 162cm, rộng 15cm, nặng 420kg]
[Khoát đao hạ phẩm cấp 2: dài 212cm, rộng 36cm, nặng 728kg]
Phương Tri Hành cầm lên buông xuống, cảm xúc không chút dao động.