Chương 444: Thở dốc
Chương 444: Thở dốc
Nói thật, đây chính là hội võ Thanh Hà ba năm một lần, một việc trọng đại của võ lâm, giữa ban ngày lại xảy ra chuyện kỳ lạ như thế.
Nhất là hai bên tỷ thí, một người là môn phiệt, một người là quyền quý.
Cách cư xử khó coi quá đi, má nó xấu xí!
Quả thực quá vô lý mà.
“Đệt mọe rồi!”
Đồng tử Phương Tri Hành co rụt lại, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên vô cùng phấn khích.
Tế Cẩu nâng hai chân trước lên, trừng to mắt chó, kích động hỏi han: “Làm sao vậy, tại sao hai người bọn họ vẫn không nhúc nhích?”
Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, miêu tả đơn giản.
“Cái gì, La Thiên Thiên nắm được “hàng” của Điền Thái Hưng rồi?!”
Tế Cẩu nhất thời bị sốc, chỉ là ngẫm lại hình ảnh kia liền cảm giác hai chân căng thẳng, rất kích thích.
Không hổ là La Thiên Thiên, quá điên cuồng, hoàn toàn không nói võ đức!
Điền Thái Hưng cũng là xui xẻo, không có gì ngoài kỹ năng lại bị người ta nắm lấy gáy của số mệnh.
“Buông ta ra, nữ nhân đê tiện này!”
Điền Thái Hưng không nhịn được đột nhiên kêu to, trong giọng nói run rẩy tràn ngập sợ hãi.
“Ngươi sợ à? Trường kiếm của ngươi đâm vào cơ thể của ta, không đáp lại là không hợp với phép xã giao.”
La Thiên Thiên tùy ý cười to, roi màu da của cô ta càng không ngừng khoan vào động.
“Đủ rồi, đồ điên! Cô chính là một tên điên!”
Điền Thái Hưng vô cùng nghẹn khuất, chỉ cảm thấy bộ phận nào đó của thân thể sắp bị bóp nát, hậu môn cũng sắp bị sát hại, quả thực là tấn công cả trước sau, bao vây tứ phía.
“Ta nhận thua!”
Hắn gào to.
Lời này vừa nói ra!
La Khắc Kỷ lập tức cao giọng tuyên bố: “Điền Thái Hưng nhận thua, La Thiên Thiên chiến thắng!”
“Hay! Ha ha ha ~”
Quận trưởng đại nhân vui mừng quá đỗi, đứng lên vỗ tay tán thưởng.
Bên kia, toàn thân Điền Hiệp Nghĩa cứng đờ giống như hóa đá ngồi trên ghế, biểu cảm trên mặt dần dần vặn vẹo.
“Điền niết đài, nhận cược thì phải chịu thua, huynh sẽ không quỵt nợ đó chứ?”
Tiếng cười chế giễu của quận trưởng đại nhân từ thượng du từ từ truyền đến.
“Hừ, chiến thắng không vẻ vang!”
Mặt Điền Hiệp Nghĩa u ám, ông đứng lên vung mạnh tay áo, xoay người đi vào trong khoang thuyền.
Không bao lâu, chiến thuyền khổng lồ chuyển hướng đầu tàu, lái về phía hạ du.
“Ha ha ha!”
Thấy cảnh tượng này, tiếng cười tùy ý của quận trưởng đại nhân lan khắp sông Thanh Thuỷ, rất lâu không dứt.
Cứ như vậy, hội võ Thanh Hà hạ màn.
Dân chúng xem cuộc chiến vẫn chưa đủ đã, lần lượt nghị luận, giải tán trong sự lừa dối.
...
“Cha, con vô năng!”
Trong khoang thuyền, Điền Thái Hưng quỳ rạp xuống đất trước mặt Điền Hiệp Nghĩa, biểu cảm vô cùng suy sụp.
Giữa hai chân hắn đặt một túi băng to.
Điền Hiệp Nghĩa thở dài: “Binh bất yếm trá, con không thua trên chiến lực, con chỉ là không điên cuồng, không ác, không từ bất kỳ thủ đoạn nào bằng La Thiên Thiên thôi.
Hừ hừ, chúng ta cho rằng La gia ít nhất sẽ cần chút thể diện, nhưng bọn họ vì thắng, thật sự có thể không cần chút thể diện này, vô sỉ hạ lưu tới cực điểm.”
Điền Thái Hưng thầm chấp nhận, chỉ hối hận bản thân không đủ tàn nhẫn, nên bắt lấy cơ hội, một kiếm chém La Thiên Thiên thành hai nửa.
Hắn không nhịn được hỏi: “Phụ thân thật sự phải từ quan về quê ạ?”
Điền Hiệp Nghĩa bất đắc dĩ cười khổ nói: “Không ai đứng vững nếu không có chữ tín, đừng nói đến ta là mệnh quan triều đình.”
Điền Thái Hưng nhất thời cúi đầu thật sâu, tự biết xấu hổ, nước mắt giàn giụa.
Điền Hiệp Nghĩa thấy thế, trấn an nói: “Con không cần tự trách như vậy, thật ra không phải con và ta vô năng mà là đám cường hào La gia này quá mạnh.
Ám đấu, ta thua La gia là chắc; minh tranh, ta đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không làm gì được người ta.
Kế hoạch hiện giờ chỉ có rời xa quận Thanh Hà, tạm lánh mũi nhọn.”
Điền Thái Hưng lo lắng nói: “Nhưng mà một khi cha đánh mất quyền thế, La gia nhất định sẽ điên cuồng trả thù của ngài...”
Điền Hiệp Nghĩa xua tay nói: “Điều này con không cần lo lắng, cha không phải ngày đầu tiên làm quan, tự có cách toàn thân trở ra.”
Sau đó, sắc mặt ông trở nên u ám, sát ý tràn ngập, lãnh đạm nói: “Hừ, đương nhiên, chúng ta không thể cứ như vậy đi mất, ít nhất phải nhổ mấy cái răng nanh của La gia rồi mới đi.”
Điền Thái Hưng vừa nghe lời này giống như sống lại, nháy mắt có tinh thần, đằng đằng sát khí.
...
Dòng người bắt đầu tràn ra, người đi đường như chen chúc nhau.
Phương Tri Hành dẫn theo Hồng Diệp và Tế Cẩu cùng nhau rời khỏi sông Thanh Thuỷ.
“Trai chủ, hôm nay chợ đông và chợ tây đều có hội chùa, buổi tối còn có biểu diễn pháo hoa, chúng ta đi xem đi.” Hồng Diệp hưng phấn đề nghị.
Tế Cẩu cũng phấn chấn nói: “Đi đi đi, đi chơi đi! Lâu lắm rồi tao không ra ngoài chơi, mỗi lần ra ngoài không phải cùng mày làm nhiệm vụ, thì trên đường đi làm nhiệm vụ, đều không vui chơi thỏa thích một lần.”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Được, hôm nay hiếm khi ra ngoài, dứt khoát chơi cho đã.”