Chương 449: Tinh Văn Thiết (3)
Chương 449: Tinh Văn Thiết (3)
Sau đó bọn họ xuyên qua 2 ngọn núi, nhìn thấy một thôn trang ở chỗ cạn của nhanh sông Thanh Thủy.
Phương Tri Hành lần nữa xuất ra bản đồ để xem, sau đó nghe ngóng thôn dân, lúc này mới phát hiện bản thân đã đi nhầm đường.
Hết cách, một người một chó lại quay trở lại, tiến vào con đường khác.
Bất giác, thấy sắp đến canh 3 buổi chiều.
Phương Tri Hành vẫn chưa tìm thấy Diên Vĩ cốc nằm ở đâu.
"Từ bản đồ cho thấy có lẽ Diên Vĩ cốc đang ở gần đây…"
Phương Tri Hành cau mày, nhìn khắp nơi, chỉ thấy rừng cây rậm rạp mênh mông vô bờ, cứ như không có điểm cuối.
"Ồ, Phương Tri Hành!"
Tế Cẩu đột nhiên hỏi: "Sở dĩ Diên Vĩ cốc có cái tên này có phải bởi vì nơi đấy có rất nhiều hoa Diên Vĩ không?"
Phương Tri Hành đâu biết, cậu đáp lại: "Có thể là vậy."
Tế Cẩu ngóc đầu lên, ngửi mùi ở bên trong không khí, đột nhiên nói: "Bên này, đi theo tao."
Nó chạy ra ngoài, xuyên thẳng qua rừng cây.
Phương Tri Hành cưỡi ngựa đi theo.
Cứ đi cứ đi…
Phía trước rộng mở trong sáng, xuất hiện một khe hẹp thâm sâu, nở đầy hoa Diên Vĩ.
"Tìm thấy rồi!" Trong lòng Phương Tri Hành vui vẻ, cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời thì phát hiện mình đã trễ.
Cậu nhanh chóng xuống ngựa, đổi một bộ áo đen, đeo mặt nạ, sau đó tiến vào trong sơn cốc, huýt 3 tiếng sáo.
Không bao lâu sau, gần cửa cốc có một thanh niên mặt lạnh mặc y phục dạ hành, nhưng hắn không che mặt.
Thanh niên mặt lạnh vẫy tay, hét lớn: "Phía bên này."
Phương Tri Hành hơi im lặng, thong dong bước đến.
"Ngươi là người đến cuối cùng, đợi ở đây trước đi."
Thanh niên mặt lạnh nghiêng người, vươn tay làm ra thế xin mời.
Phương Tri Hành hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu của thanh niên mặt lạnh, nhìn về phía sau.
Thì nhìn thấy trên mảng cỏ hoa tụ tập hơn 10 bóng dáng, hoặc ngồi hoặc đứng.
Mọi người đều mặc y phục dạ hành, có người che mặt, có người thì tháo mặt nạ để lộ ra khuôn mặt.
Phương Tri Hành lướt mắt qua, quả nhiên toàn là người lạ, không quen biết bất cứ ai.
Tế Cẩu cúi đầu, nằm sấp tiến vào đám người, chạy quanh một vòng, ngửi đây ngửi kia.
Mọi người không khỏi khẩn trương, vô ý thức căng thẳng cơ thể.
Bị con Liệp Lang hùng tráng lại kinh tởm nhìn chằm chằm, dù là ai đều sẽ cảm thấy khó chịu, không có cảm giác an toàn.
Phương Tri Hành thản nhiên mở miệng nói: "Không cần khẩn trương, không có lệnh của ta thì nó sẽ không cắn người."
Mọi người nửa ngờ nửa tin, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không có ai mở miệng quát tháo.
Cũng may, Tế Cẩu nhanh chóng trở lại bên cạnh Phương Tri Hành, ngoan ngoãn nằm xuống, không hề quấy rầy ai cả.
"Sao rồi?" Phương Tri Hành truyền âm hỏi.
Tế Cẩu tấm tắc mấy tiếng, đáp lại nói: "Đều là Ngũ Cầm cảnh, từ Nhất Cầm cảnh đến Ngũ Cầm cảnh đều có."
Nó nghiêng mắt liếc nhìn bóng dáng khôi ngô ngồi trong góc, đối phương mặc đồ đen, đeo mặt nạ màu đỏ, nhắc nhở: “Tên nhãi đấy chắc chắn là Ngũ Cầm cảnh, thịt rất thơm.”
Sau đó nó lại liếc nhìn người đeo mặt nạ khoanh hai tay trước ngực, tấm tắc nói: “Người kia cũng là Ngũ Cầm cảnh, trên người có mùi của kịch độc, chắc chắn là cao thủ dùng độc.”
Sau đó nó hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cái bóng dưới chân núi, thận trọng nói: “Thằng nhãi kia cũng rất nguy hiểm, tuyệt đối không phải là hạng người đơn giản.”
Phương Tri Hành âm thầm gật đầu, trong lòng có tính toán.
Nhanh chóng trôi qua một tiếng đồng hồ.
Tạch tạch tạch!
Một con khoái mã xông đến Diên Vĩ cốc.
Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn, sau đó 2 mắt không khỏi trừng lớn.
"Lại là ông ta!"
Người đến là một ông già lưng còng, tay xách theo trọng đao Trảm Mã, rõ ràng là Tân Triển Hồng “Quỷ Đao Lưng Gù”.
"Đến đông đủ hết chưa?"
Tân Triển Hồng tung người xuống ngựa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người, nhắm người mà cắn.
Thanh niên mặt lạnh cúi đầu, dùng giọng nói kính sợ đáp lại: "Đủ rồi, không thiếu ai cả."
Tân Triển Hồng gật đầu rồi cất cao giọng nói: "Bây giờ nhiệm vụ hơi khó, chúng ta phải tiến đến đồ diệt Phi Ưng môn."
Ông vừa nói ra lời này!
Trong thế giới vang lên tiếng thở gấp, sắc mặt của nhiều người đều thay đổi.
Tân Triển Hồng đưa tay ra chỉ về phía sâu nhất trong Diên Vĩ cốc, tỉ mỉ nói: “Sau khi ra khỏi Diên Vĩ cốc, hãy tiến đến núi Phi Ưng.
Sơn môn ‘Phi Ưng bảo’ của Phi Ưng môn nằm trên núi, thành lũy đấy là tường đồng vách sắt, dễ thủ khó công.
Nhưng ta đã có cách đột phá phong tỏa của bọn họ, rồi lẻn vào trong thành lũy.
Nhiệm vụ của các ngươi là huyết tẩy thành lũy, giết sạch mỗi một hơi thở ở bên trong, hiểu chưa?”
"Hiểu rõ!"
Đám người Phương Tri Hành đồng thanh đáp lại.
Tân Triển Hồng không nói nhảm nữa, ông xách theo đao bước vào trong cốc.
Mọi người không hẹn mà cùng tiến vào trong.
Bọn họ xuyên qua sơn cốc dài vạn mét, ngẩng đầu lên, phía trước chợt xuất hiện một vách đá thẳng đứng.
Tân Triển Hồng vác Trảm Mã đao lên, tay không leo lên núi.
Vách núi thẳng đứng có rất nhiều gai dây leo, hơn nữa vách đá còn ẩm ướt, không dễ bò lên.