Chương 456: Phong Lôi.
Chương 456: Phong Lôi.
Nhìn thoáng qua, hình rồng uốn lượn hiện lên trên bề mặt thân đao, sống động như thật, giống như con rồng đó có thể bay lên trời bất cứ lúc nào, ẩn chứa khí thế nuốt chửng núi sông.
"Bảo đao Đồ Long, sắc bén vô song, đánh đâu thắng đó!"
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời hét dài.
Lúc này, cuối cùng cậu cũng có một binh khí cấp 3 trong tay, hơn nữa còn là hàng thượng phẩm cao cấp nhất.
"Ở cấp độ Ngũ Cầm cảnh, nếu đánh một chọi một thì chắc không ai giết được ta."
Phương Tri Hành hoàn toàn yên tâm, bây giờ cậu đã có đủ tự tin để xông vào Cấm Khu cấp bốn.
Buổi chiều, cậu vác theo Đồ Long đao trở về Ích Hương Trai.
"Vcl!!"
Tế Cẩu vừa nhìn thấy Đồ Long đao, con ngươi lập tức trừng lớn, kinh ngạc kêu lên: "Thanh đao này ngầu đét!"
Thử hỏi ai không muốn có một thanh Đồ Long đao, đúng là giấc mơ võ hiệp thành hiện thực rồi!
Tế Cẩu vừa hâm mộ ghen tị vừa oán hận, nó chạy lên trước sờ soạng, hận mình không thể mọc tay ra để vung thử vài đường.
Phương Tri Hành nhếch mép cười, suy nghĩ một chút, cậu lập tức tìm một tấm vải tốt để bọc lấy chuôi đao và thân đao, che đi ánh đao sắc bén.
Cậu gọi Hồng Diệp đến, hỏi: "Vết thương của Mã Tranh Minh thế nào rồi?"
Hồng Diệp đáp: "Chắc đã hồi phục được bảy tám phần rồi, mấy ngày nay ta thấy ông ta thi thoảng ra sân đánh quyền, tinh thần rất tốt."
Phương Tri Hành gật đầu, trầm ngâm nói: "Ta muốn ra ngoài vài ngày làm chút việc riêng, nếu có nhiệm vụ đến thì cứ bảo Mã Tranh Minh đi làm."
"...Vâng!"
Hồng Diệp do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Mấy ngày nay rõ ràng là thời điểm xảy ra nhiều chuyện, niết đài đại nhân bị buộc phải từ chức, trong lòng vô cùng không cam lòng, trước khi đi, chắc chắn ông ta sẽ đốt một ngọn lửa.
Khoảng thời gian này, Phương Tri Hành không nên rời khỏi vị trí, phải luôn sẵn sàng ứng phó mới đúng.
Nhưng...
Không lâu sau, Phương Tri Hành dẫn theo Tế Cẩu lặng lẽ ra khỏi thành, sau khi dịch dung, cậu phi ngựa về phía tây, đi đến Cấm Khu cấp bốn.
Cấm Khu Phong Lôi cách quận thành 380 dặm về phía tây.
Phương Tri Hành đi bộ một đoạn, sau đó đi thuyền trên sông một đoạn, rồi lại bước lên quan đạo.
Mãi đến khi trời tối mịt, cậu mới vội vàng chạy vào doanh trại.
“Không hổ là doanh trại của Cấm Khu cấp 4, lớn thật đấy!”
Phương Tri Hành cưỡi ngựa trên một con phố dài, vừa đi vừa nhìn cảnh tượng xung quanh.
Doanh trại của Cấm Khu Phong Lôi đã không nằm trong phạm vi doanh trại nữa rồi.
Trên thực tế, nó lại càng giống một thị trấn nhỏ có đến mấy vạn nhân khẩu. Suốt dọc đường đi, nhà dân san sát như rừng, buôn bán nhộn nhịp. Ở đây có y quán chăm sóc người bị thương, cũng có thanh lâu kỹ viện tha hồ ăn chơi đàng điếm…cần cái gì có cái đó.
"Lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước."
Phương Tri Hành nhẹ giọng than thở: “Tài nguyên của một Cấm Khu cấp 4 lại có thể nuôi sống nhiều người như vậy…”
Tế Cẩu nhìn trái ngó phải, đáp: “Chỗ này hơi giống mấy thị trấn nhỏ ở các khu khai thác mỏ quặng trên Trái Đất. Mỗi khu mỏ than đều có một thị trấn, đợi đến khi đào hết thì nó cũng suy sụp theo.”
Phương Tri Hành không khỏi tò mò, hỏi: “Nói chứ, đến giờ tao vẫn chưa hiểu rốt cục thì mấy cái Cấm Khu này hình thành kiểu gì?”
Tế Cẩu tếu táo: “Kệ mẹ nó chứ. Cứ xem Cấm Khu như mỏ than, cả đám kéo nhau đến đây đào khoáng đi.”
Lúc này sắc trời đã tối, thế nhưng trên đường người đi kẻ lại vẫn đông như mắc cửi, vẫn ồn ào y như ban ngày, cực kỳ náo nhiệt.
Không thể nghi ngờ gì, chỗ này đúng là một ‘thành phố không ngủ’.
Ban ngày, phần lớn thợ săn đều chạy vào Cấm Khu nên trong doanh trại khá vắng vẻ yên tĩnh.
Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, các thợ săn trở về thì nơi này lập tức trở nên náo nhiệt, xa hoa trụy lạc.
Cả đám thợ săn đều giống như đang ăn tết, vui chơi nhảy múa thâu đêm.
Nói thật thì bọn họ đánh cược mạng sống để mò vào Cấm Khu, lúc nào cũng có thể hụt chân xuống âm phủ, nên ăn được bữa nay thì lại lo bữa mai.
Chính vì nguyên nhân này, nói cho cùng thì thợ săn toàn là mấy kẻ liều mạng sống khổ như chó, cố gắng tận hưởng niềm vui ngắn ngủi trước mắt.
Vừa có cơ hội là lập tức phóng túng cuồng hoan, tùy tiện trút hết bức bối trong lòng, sống mơ mơ màng màng.
Góc tường bên cạnh có đôi nam nữ đang ôm nhau cứng ngắc, cái mông vểnh vểnh lên xuống nhấp nhô. Họ chẳng coi ai ra gì, thản nhiên đánh dã chiến.
Kế bên rãnh nước bẩn, mấy nam nữ trẻ tuổi uống đến tối tăm trời đất. Vỏ chum rượu rỗng vứt đầy đất.
Bên bờ sông, một đám người cởi quần áo, nhảy vào dòng nước xiết.
Chỗ cây đại thu to đến mức ba người ôm không xuể, có một đám dân chơi đang tụ tập nhấm nháp lá cây. Loại lá này có thể làm cho người ta thoát ly hiện thực, lơ lửng trên mây…đúng là gây nghiện.
…