Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 457 - Chương 457: Phong Lôi. (2)

Chương 457: Phong Lôi. (2) Chương 457: Phong Lôi. (2)

Dọc đường đi qua, Phương Tri Hành thật sự đã được mở mang tầm mắt.

Nói thật thì ở các Cấm Khu khác, cậu cũng gặp không ít cảnh tượng thế này.

Chỉ có điều tình huống ở Cấm Khu cấp 4 này nghiêm trọng hơn nhiều, giống như đã xuống đến ranh giới trụy lạc thối nát.

Phương Tri Hành không để tâm đến mấy chuyện này nữa, xe nhẹ đường quen hỏi thăm được khách điếm xa hoa nhất nơi này: khách điếm Minh Nguyệt.

Giờ cậu cũng rất biết hưởng thụ, đi đâu cũng ở khách điếm cao cấp nhất.

Phương Tri Hành nhanh chóng tìm được khách điếm Minh Nguyệt, vào ở phòng chữ thiên xa hoa nhất.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sang ngày hôm sau, Phương Tri Hành lại dạo chơi khắp doanh trại, tìm một người dẫn đường quen cửa quen nẻo.

Cấm Khu Cấp 4 nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, dẫn đường thì cả một bó to, vớ đại ở đâu cũng được.

Phương Tri Hành lựa chọn cẩn thận. Bỏ ra cả một buổi sáng, cuối cùng cũng chọn được một người phụ nữ trung niên đã có chồng, kinh nghiệm phong phú. Giang hồ gọi cô là Lục Mẫu Đơn.

Lý do đơn giản là người này không những rất biết nói chuyện, nhanh nhẹn hoạt bát mà dáng người còn cực kỳ đầy đặn.

Có kiểu người này đi cùng, trên đường chắc chắn sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Quan trọng nhất là Lục Mẫu Đơn đã từng đi qua địa bàn của nhện Bát Trảo Thiên La.

Cô là một trong số ít người đã tận mắt nhìn thấy một con nhện Bát Trảo Thiên La cấp 3.

Về mặt thực lực, Lục Mẫu Đơn cũng ở khoảng Đại Mãng cảnh trung kỳ.

Hai người nhanh chóng bàn xong giá cả, hẹn sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.

Nhoáng một cái đến chạng vạng tối.

Phương Tri Hành rảnh rỗi đến đau trứng, vừa lúc nghe thấy bên trong doanh trại có ngõ đèn đỏ ăn chơi, oanh oanh yến yến, người đẹp nhiều như mây. Chính là chỗ tiêu tiền tìm vui rất tốt.

Trong này, nổi tiếng nhất là Hoàn Thải các

Cậu chàng nghĩ thôi đã thấy hào hứng liền nhấc mông, đi bộ đến đầu đường bên đó. Đến nơi mới phát hiện nguyên cả con đường này đều là thanh lâu kỹ quán, chỗ nào cũng treo đầy đèn lồng xanh xanh đỏ đỏ.

Phương Tri Hành không chút chần chờ, đi thẳng vào Hoàn Thải các, được tú bà đon đả nhiệt tình đón vào đại sảnh.

Trong lúc nhất thời, lại có cảm giác như đang quay lại Hàm Hương lâu.

“Ta nghe nói chỗ của bà có một vị hoa khôi cực kỳ nổi tiếng, rất xinh đẹp quyến rũ. Tên là gì ấy nhỉ?” Phương Tri Hành chắp tay cười, hỏi.

Tú bà cười haha, đáp: “Công tử gia, hoa khôi chỗ chúng ta tên San Đại, nhan sắc đúng là không phải loại tầm thường. Có người từng khen cô ấy là ‘sắc đẹp xưa nay hiếm, hoa sen cũng phải cúi đầu xấu hổ’ đấy”

Phương Tri Hành lập tức ồ lên, khá là hứng thú hỏi tiếp: “Đêm nay cô ấy có rảnh không?”

Tú bà xoa xoa ngón tay, cười hềnh hệch nói: “Đêm nay San Đại có rảnh không thì phải xem ngài có bao nhiêu ‘chân tình thực cảm’ với cô ấy.”

Phương Tri Hành lập tức hiểu rõ, một bước nhảy qua 10 bậc thang, đến thẳng phòng riêng của San Đại.

Trong phòng dùng màn che chia thành gian trong và gian ngoài.

Lúc này gian ngoài đã có 7 – 8 nam nhân tụ tập, đang mỏi mòn trông ngóng.

Những người này tuổi tác bất đồng nhưng ai cũng mặc quần áo sang trọng, phí độ không tầm thường.

Có kẻ nhìn như võ phu, dáng người cao to cường tráng, rất có khí lực.

Cũng có những người lại loáng thoáng lộ ra khí chất quý công tử, điệu bộ hoặc là tùy tiện hoặc cà lơ phất phơ.

Cũng có người giống như phú thương, từ đầu đến chân nạm vàng đính ngọc, eo quấn bạc vạn.

Không cần đoán cũng biết, đám người này đều là fan hâm mộ của San Đại, cam tâm tình nguyện vì cô mà vung tiền như rác, chỉ cầu một đêm vui vẻ cùng nhau.

Tú bà tươi cười rạng rỡ: “Các vị đại gia xin chờ một lát, San Đại sẽ ra ngoài tiếp đãi các vị ngay đây.”

Phương Tri Hành cũng gia nhập vào đó, mỉm cười tùy tiện quan sát những người khác.

Cùng lúc đó, cậu cũng bị đám người kia tò mò, quan sát.

Chỉ một lát sau, tú bà lại dẫn vào thêm ba vị khách.

Phương Tri Hành liếc hờ ba thanh niên kia thì thấy dáng người bọn họ tráng kiện, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, trên hông còn đem trường kiếm. Chỉ nhìn sơ cũng thấy bên trên vỏ kiếm nạm rất nhiều bảo thạch quý giá.

“Ồ, sao lại là bọn hắn…”

Lúc này, một người đứng cạnh Phương Tri Hành đột nhiên thay đổi sắc mặt. Vừa thấy rõ ba người kia, ánh mắt đã lộ rõ vẻ bất an, sau mấy giây xoắn xuýt thì thở dài rồi rời khỏi phòng riêng.

Mấy người khác thấy vậy cũng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng không để bọn họ suy nghĩ nhiều, bên tai đã vang lên tiếng Xoẹt xoẹt~

Mà che được kéo sang, một bóng dáng xinh đẹp liên lục bước đến, chậm rãi đi ra.

Đám người đồng loạt quay lại, nhìn thấy một màn rất ghê gớm, trong phòng liên tục vang lên tiếng tặc lưỡi thán phục.

Cô gái trẻ đi tới, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ động lòng người. Giống như một con mèo tao nhã, khiến người ta không thể chống cự được, chỉ muốn xông lên xoa nắn vài lần.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0