Chương 458: Phong Lôi. (3)
Chương 458: Phong Lôi. (3)
Cô gái này chính là hoa khôi San Đại. Chỉ thấy cô nàng có dáng mày như chim trả, đôi tay như ngọn cỏ mềm mại, là da như ngọc Dương Chi, hai má hây hây, tai đeo khuyên làm từ mình châu.
Cô từ từ đi tới, trên người chỉ khoác một chiếc áo lạnh khá mỏng. Dáng người uyển chuyển như đóa hoa nở rộ, dưới ánh nên lay động càng thêm yểu điệu thướt tha, câu hồn đoạt phách.
Em zai của Phương Tri Hành cũng bắt đầu ‘nổi lòng tôn kính’!
“Nô gia San Đại, xin ra mắt chư vị đại gia.”
San Đại vén áo thi lễ, nụ cười ngọt ngào khiến đáy lòng người ta rung rinh, chảy nước miếng.
“Đẹp, đẹp, đẹp lắm!”
Một trong ba thanh niên mới đến đột nhiên vỗ tay khen ngợi: “Mặt hồng như sen nở, da trắng như mỡ đông. San Đại cô nương đúng là danh bất hư truyền!”
Ánh mắt San Đại lấp lóe, mỉm cười đáp: “Vị công tử này nhìn lạ quá. Xin hỏi ngài là…?”
Thanh niên có dáng người rắn rỏi, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, khóe môi nhướn lên. Khí chất có hơi đặc biệt.
Hắn hất cằm, cười đáp: “Không dám. Tại hạ họ Thẩm, Thẩm Chí Việt.”
Lời vừa nói xong.
Phương Tri Hành cảm nhận được rất rõ ràng: những người xung quanh dần trở nên nóng nảy. Hô hấp của bọn họ nặng nề như đã gặp phải đại địch, sau đó tranh nhau chạy ra khỏi phòng.
Chỉ trong chớp mắt, trong phòng ngoài ba người Thẩm Chí Việt thì chỉ còn mỗi Phương Tri Hành.
“Trong tám thế gia môn phiệt nhỏ cũng có họ Thẩm, người này chắc là…”
Phương Tri Hành chần chờ một lát, nghĩ xem có nên rời đi hay không? Dù sao thì cậu cũng không muốn chọc phải phiền phức.
Bỗng nhiên có một ánh mắt tràn đầy sát ý bắn đến.
Phương Tri Hành có hơi sửng sốt. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người đứng cạnh Thẩm Chí Việt đang dùng ánh mắt sắc như đao, tràn ngập địch ý nhìn mình. Sát ý trong mắt người này dần đậm đặc, giống như sắp biến thành thực chất.
Sắc mặt Phương Tri Hành sầm xuống, bình tĩnh nhìn qua.
Trong lòng tên kia cũng thấy căng thẳng, bị ánh mắt của Phương Tri Hành dọa sợ đường nhìn cũng dời đi theo phản xạ.
Sau đó hắn ta lại thẹn quá hóa giận, mặt đỏ phừng phừng, quay đầu nhìn chòng chọc vào cậu.
Phương Tri Hành không thèm để ý đến con hàng này, thản nhiên đứng chắp tay sau lưng.
Thẩm Chí Việt thấy thế thì nhíu mày, chăm chú quan sát Phương Tri Hành vài lần, không khỏi có chút nghi ngờ.
San Đại nhìn trái ngó phải, hơi cúi đầu.
Tú bà là người biết nhìn mặt nói chuyện, lập tức cười haha hòa giải: “Các vị công tử, mời ngồi, mời ngồi.”
Phương Tri Hành thản nhiên ngồi xuống.
Thẩm Chí Việt cũng ngồi xuống cạnh chiếc bàn lớn, hai người còn lại chỉ đứng ở phía sau, giống như bảo tiêu.
Tú bà lấy bút mực giấy nghiên, đưa vào tay Phương Tri Hành và Thẩm Chí Việt.
Bà ta cẩn thận nói: “Hai vị công tử, mời viết tâm ý của mình lên giấy. San Đại sẽ căn cứ vào tâm ý của hai vị mà tuyển ra lang quân như ý đêm nay.”
Trong lòng Phương Tri Hành lập tức hiểu rõ, nhanh chóng cầm bút viết lên giấy một con số rồi gấp lại.
Thẩm Chí Việt cũng như vậy.
Tú bà thu hồi hai tờ giấy, đưa cho San Đại xem.
San Đại mở từng tờ, đọc kỹ. Sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Phương Tri Hành rồi xấu hổ, xoay người đi vào gian trong.
Tú bà mừng muốn chết, cúi đầu khom lưng nói với Phương Tri Hành: “Chúc mừng vị công tử này, mời ngài vào trong.”
Phương Tri Hành đứng lên, thản nhiên đi vào khuê phòng của San Đại.
Thẩm Chí Việt sững sờ, ngồi im tại chỗ. Trán hắn nổi đầy gân xanh, hai tay siết chặt đến mức kêu lên răng rắc.
“Công tử, để ta đi dạy dỗ tên ngông cuồng kia.”
Thanh niên vừa phóng sát ý với Phương Tri Hành thở phì phì, hô lên.
“Còn chê ta chưa đủ mất mặt đúng không?”
Thẩm Chí Việt đứng lên, quay đầu bước ra ngoài.
Hai thanh niên còn lại nhìn nhau rồi cùng trừng mắt, lạnh lùng nhìn vào gian trong một lát rồi mới rời đi.
Trong phòng có một cái bồn tắm rất lớn, chứa đầy nước nóng. Bên trên còn rắc vô số cánh hoa, đủ màu đủ sắc.
San Đại đi tới, cười thẹn thùng rồi nói: “Công tử, nô gia xin cởi y phục, hầu ngài tắm gội.”
Phương Tri Hành cũng không từ chối, thoải mái cởi đồ ngâm tắm.
San Đại bóp vai, chà lưng cho cậu. Cô tò mò hỏi: “Công tử phong độ bất phàm, không biết là từ đâu tới?”
Phương Tri Hành không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô có biết người tên Thẩm Chí Việt kia là ai không?”
San Đại đáp: “Ta có biết một chút. Cấm Khu Phong Lôi này nằm gần tiểu môn phiệt Thẩm gia. Người này chắc là một nhân vật có thân phận trong Thẩm gia.”
Phương Tri Hành đã rõ nên thản nhiên nói: “Khó trách vừa rồi bọn họ lại có thể hênh hoang, không coi ai ra gì như thế. Chưa biết ta là ai mà đã để lộ sát ý.”
San Đại không tiện đánh giá, chỉ im lặng làm việc của mình.
Cô biết rất rõ, người trong giang hồ tinh lực dư thừa, ai cũng có sẵn máu nóng trong người, tranh cường háo thắng. Một lời không hợp là đã có thể ra tay đánh nhau, có khi còn nháo ra mạng người.