Chương 459: Phong Lôi. (4)
Chương 459: Phong Lôi. (4)
Không lâu sau San Đại cũng tiến vào bồn tắm, cá nước thân mật cùng Phương Tri Hành.
Đại chiến xong một hiệp, hai người vẫn chưa thỏa mãn nên lại kéo nhau lên giường chiến tiếp, ‘đánh nhau’ cả đêm.
Không thể không nói, Tố Nương là tài nghệ vẹn toàn, đánh chính là tình cảm sâu đậm.
San Đại tuy không có tài nghệ nhưng thắng ở kỹ thuật, cố tình là lần sau lại giỏi hơn lần trước một bậc.
Một đêm này Phương Tri Hành được hầu hạ đến vô cùng sảng khoái.
Đảo mắt đã trôi qua một đêm.
Lúc trời tờ mờ sáng, Phương Tri Hành trở về khách điếm Minh Nguyệt, mang theo cả trang bị.
Hôm qua Tế Cẩu không ra ngoài cùng nhưng nó biết cậu đi chơi.
Chó ta cạn lời, mỉa: “Đậu má, hôm qua mày chiến nguyên đêm, hôm nay còn sức làm chính sự à?”
Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ, không thành vấn đề.”
“Xí!”
Tế Cẩu xùy đểu: “Mày cứ vênh váo đi, lỡ mà đụng trúng dị thú lợi hại, đừng mong bố mày cứu.”
Phương Tri Hành nhếch miệng cười, click vào giao diện hệ thống rồi ra hiệu cho Tế Cẩu nhìn kỹ lại.
Tế Cẩu cũng chăm chú đọc thử.
[Huyết Hải Bá Thể: Khí huyết hùng hồn, thể năng gần như là vô cùng vô tận...]
“Đệch!”
Tế Cẩu tức giận bất bình, cắm đầu đi thẳng về phía trước, không muốn nói chuyện với con hàng này nữa.
Phương Tri Hành cười phá lên, nhanh chóng chạy đi gặp Lục Mẫu Đơn.
Hai người một chó cùng nhau rời khỏi doanh trại, đi thẳng đến Cấm Khu Phong Lôi.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Cấm Khu Phong Lôi nằm trong một thung lũng rất rộng. Sương mù xám tràn ngập không gian, cản trở tầm nhìn nên không thể nhìn rõ tình tình bên trong.
Lục Mẫu Đơn vừa đi vừa giới thiệu: “Cấm Khu cấp 4 này chia làm 2 khu vực. Một là khu vực thung lũng, hai là không gian dưới lòng đất.”
Phương Tri Hành ồ lên kinh ngạc, hỏi: “Kiểu lòng đất như nào? Cần tiến vào từ khe nứt trên mặt đất à?”
Lục Mẫu Đơn đáp: “Trước khi tiến vào không gian dưới lòng đất, đúng là cần chui qua khe nứt nhưng sau khi tiến vào thì sẽ đến một thế giới khác.”
Cô nhắc nhở: “Nhện Bát Trảo Thiên La thuộc loại sinh vật dưới lòng đất, sẽ không xuất hiện ở thung lũng.
Thế nên chúng ta cần đi xuyên qua thung lũng rồi mới tiến vào lòng đất. Tính cả thời gian đi đi về về, có lẽ thời gian săn giết chỉ còn lại chưa đến nửa canh giờ.”
Phương Tri Hành đã hiểu rõ, lập tức đáp lời: “Ta sẽ chú ý thời gian. Nếu hôm nay không được thì mai lại đi thêm một chuyến. Dù sao thì ta cũng không cần gấp như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã chính thức đi vào trong Cấm Khu.
Ầm ầm ~
Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu bọn Phương Tri Hành chợt vang lên tiếng sấm đánh cực kỳ lớn, một luồng sáng chói mắt cũng đến theo.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn thì thấp mây đen đã kéo đến rợp trời. Tầng mây xám xịt không ngừng quay cuồng, thỉnh thoảng lại có một cột sét thô to xẹt qua.
“Đù má, nhìn sợ vãi chưởng!”
Cả người Tế Cẩu run lên, lỗ tai cụp hết xuống. Nó vô thức dựa sát vào Phương Tri Hành.
Con hàng này là dị thú, từ trong máu đã có sẵn gen sợ hãi sấm sét.
Phương Tri Hành lặng lẽ truyền âm: “Con mẹ nó, mày sợ sấm sét từ lúc nào đấy?”
Tế Cẩu gào lên: “Tao sợ cái đếch. Tất cả là do huyết mạch gây chuyện.”
Phương Tri Hành im lặng một lát rồi chuyển hướng sang Lục Mẫu Đơn, hỏi: “Cấm Khu Phong Lôi lúc nào cũng bị sét đánh như này à?”
Lục Mẫu Đơn gật đầu, đáp: “Quanh năm đều như này. Với lại không chỉ có sét đánh thôi đâu, thỉnh thoảng còn có cuồng phong, mưa đá cơ.”
Phương Tri Hành không nhịn được, hỏi: “Chắc chúng ta sẽ không bị sét đánh đâu nhỉ?”
Lục Mẫu Đơn buông thõng tay, cười khổ: “Ta cũng không dám cam đoan. Trước đây trong Cấm Khu đúng là có người bị sét đánh, hình như còn chết mấy mạng người.”
Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên cực ít, xoa nắn Tế Cẩu rất chi là thô bạo, khinh bỉ nói: “Cẩu phẩm của mày nát lắm, tránh xa tí đi, đừng liên lụy tao.”
Tế Cẩu không phục, kêu lên: “Mẹ nó, mày còn không biết xấu hổ mà nói tao? Nhân phẩm mày thì lành chắc?”
Vừa dứt lời, xung quanh bọn họ bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Hơn 10 người chen chúc nhau kéo đến, khí thế hùng hổ vây lấy hai người một chó.
Tình cảnh này...
Hô hấp của Lục Mẫu Đơn hơi khựng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Cô mở miệng nói: “Các vị bằng hữu, các vị làm thế này là có ý gì?”
Một người trung niên lên tiếng đáp lại: “Lục Mẫu Đơn, đừng trách huynh đệ bọn ta làm rối chuyện làm ăn của cô. Chúng ta cũng là nhận tiền tài, giúp người giải quyết sầu lo mà thôi. Cô đi đi.”
Thoáng cái Lục Mẫu Đơn đã hiểu rõ, những người này nhắm vào Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành nhíu mày, trong giây lát nghĩ tới một người.
Thẩm Chí Việt!
“Bởi vì chuyện tối hôm qua mà trả thù ta?”
Phương Tri Hành như có suy nghĩ.
Cậu hiểu rất rõ tác phong làm việc của đệ tử môn phiệt.
Thẩm Chí Việt phỏng chừng là hoành hành quen rồi, đột nhiên bị Phương Tri Hành khiêu khích, sau khi bị thất bại càng nghĩ càng giận nên mới xảy ra chuyện này.