Chương 461: Bát Trảo (2)
Chương 461: Bát Trảo (2)
Phương Tri Hành khinh thường nói: “Sợ chính là sợ, đừng tìm lý do cho mình.”
Một người một chó trao đổi tâm thần, nơi nào đó phía trước bỗng truyền đến tiếng gào thét.
Lục Mẫu Đơn lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát phía trước.
Không bao lâu, một dị thú trên đầu mọc sừng hươu dạng nhánh cây toàn thân xanh biếc, đột nhiên lao ra từ trong rừng rậm xông vào tầm nhìn của cô.
“Hươu sao Bích Thủy!” Lục Mẫu Đơn hô nhỏ một tiếng.
Giây tiếp theo, phía sau dị thú xanh biếc kia chui ra một con hổ vằn thân thể khổng lồ, hai chiếc răng nanh thô to lộ bên ngoài miệng, cực kỳ hung uy.
Mãnh hổ đuổi theo hươu!
Hai con dị thú nhanh chóng chạy qua trước mặt hai người một chó, hồn nhiên không chú ý tới bọn họ.
“Cũng may...”
Lục Mẫu Đơn thở phào, xem hình thể của con hổ vằn kia tuyệt đối là dị thú cấp 2 đỉnh phong, không phải cô có thể ứng phó được.
“Đi thôi.”
Vẻ mặt Phương Tri Hành thoải mái, lúc con hổ vằn hiện thân thậm chí cậu còn không trốn.
Lục Mẫu Đơn thấy thế, không khỏi yên tâm, sau đó tốc độ đi về trước rõ ràng nhanh hơn, không quá cẩn thận, gặp chuyện không quyết như vậy nữa.
Ước chừng bốn tiếng sau, hai người một chó đã đến trước một hang động.
Bên cạnh hầm ngầm dựng một tấm bia đá, phía trên khắc 6 chữ to mạnh mẽ “Phong Lôi hầm ngầm số 7”.
Phương Tri Hành ló đầu quan sát, phát hiện dưới hầm ngầm là một hành lang dốc thật dài, nối thông xuống chỗ sâu trong lòng đất.
Đường kính hành lang hơn 30m, không giống thiên nhiên hình thành nhưng cũng không giống như người đào.
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, đường kính hầm ngầm to như thế, muốn xây dựng ra, nhân lực vật lực tài lực cần vận động quả thực vượt quá tưởng tượng.
Ngoài ra, trong hành lang cũng không tối đen ngược lại cực kỳ sáng sủa.
Vách tường nham thạch bốn phía trải rộng rất nhiều tảng đá phát sáng, chiếu sáng từng ngóc ngách của hành lang, còn sáng hơn bên ngoài thậm chí tới mức chói mắt.
“Công tử gia, chúng ta sắp tiến vào thế giới dưới lòng đất rồi, còn nhanh hơn ta dự định nửa canh giờ.”
Lục Mẫu Đơn cười vui vẻ, cô đi phía trước dẫn đường chui vào trong hành lang.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhìn nhau rồi lập tức đi theo.
Tuy hành lang rộng lớn nhưng không khí rõ ràng nặng nề rất nhiều, còn có một mùi vị kỳ lạ không thể miêu tả bằng lời.
Phương Tri Hành chú ý tới trên vách tường nham thạch có rất nhiều lỗ thủng, thô bằng ngón út, bên trong có nhiều vòng hoa văn xoắn ốc có quy tắc.
“Cái gì vậy, thơm quá!”
Tế Cẩu đột nhiên ghé sát vào vách tường nham thạch, ngửi tới ngửi lui.
Không bao lâu, nó đột nhiên há miệng, cắn vào cái gì kéo ra bên ngoài.
Phương Tri Hành liếc mắt nhìn, phát hiện đó là một sinh vật trạng thái như con giun, bên ngoài thân trải rộng hoa văn xoắn ốc.
Lỗ thủng trên vách đá nham thạch chắc là do loại giun này đào hang chui ra.
“Đó là cái gì?” Phương Tri Hành hỏi.
Lục Mẫu Đơn đáp: “À, loại trùng này tên là ‘rồng đất’, ấu trùng không lớn nhưng trùng trưởng thành có thể dài tới 100m.”
Cô nhìn quanh hành lang nói: “Thật ra hầm ngầm này của bọn ta chính là rồng đất đào ra.”
Phương Tri Hành giật mình, khó trách hành lang này quy mô to như thế nhưng không có dấu vết năm tháng ăn mòn.
Tế Cẩu kéo ra một con rồng đất, đưa vào trong miệng nhai mấy cái rồi nuốt.
“Ừm ừm, thơm quá!”
Tế Cẩu trừng to mắt chó, tràn đầy ngạc nhiên.
Phương Tri Hành nhíu mày, khó hiểu nói: “Thứ đó có thể ngon à?”
Tế Cẩu trả lời: “Mày nếm thử sẽ biết, món ngon nhân gian.”
Phương Tri Hành cạn lời, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tế Cẩu lại ăn nghiện vừa đi vừa bắt rồng đất ăn, dọc theo đường đi ăn mấy chục con, làm không biết mệt.
Một lát sau, phía trước bỗng nhiên có một trận âm phong vọt tới.
Âm phong vù vù, thổi tới trên người Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành nhướng mày, lại cảm giác hơi lạnh.
Lục Mẫu Đơn lập tức từ trong balo lấy ra một cái áo da mặc lên người, nhắc nhở: “Trong Cấm Khu Phong Lôi, trừ sét đánh hơi nhiều, ngoài ra còn có địa sát âm phong cực kỳ lợi hại.”
“Địa sát âm phong...”
Phương Tri Hành nhướng chân mày, ngẩng đầu, rốt cục nhìn thấy cuối hành lang.
Hai người một chó đi ra ngoài.
Phóng mắt nhìn lại, mặt đất là đồi núi dập dìu liên miên không dứt, sông lớn rừng cây điểm xuyết trong đó cho người ta cảm giác núi sông tráng lệ vô cùng vô tận.
Đỉnh đầu càng thần kỳ hơn, tầng mây màu tím thật dày mang theo tiếng sấm chớp, cực kỳ hùng vĩ.
Phương Tri Hành ngửa đầu nhìn một lát, hoàn toàn không tìm được mái vòm.
Thay vì nói nơi đây là dưới lòng đất, chi bằng nói đến một thế giới khác.
Tâm thần Phương Tri Hành chấn động, tặc lưỡi nói: “Chúng ta ở dưới lòng đất thật à?”
Lục Mẫu Đơn cười nói: “Ừm, đây là thế giới dưới lòng đất, còn gọi là Phong Lôi giới.”
Phương Tri Hành nâng ngón tay chỉ lên không trung hỏi: “Có người từng đến mái vòm chưa?”
Lục Mẫu Đơn lắc đầu nói: “Có người từng thử, nhưng mà tầng mây bao trùm khắp không trung, sau khi người ta leo lên đến độ cao nhất định sẽ bị sét đánh.