Chương 462: Bát Trảo (3)
Chương 462: Bát Trảo (3)
Tóm lại, ta chưa từng nghe nói có ai có thể xuyên qua tầng mây trải rộng sấm chớp, nhìn thấy dáng vẻ của mái vòm.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, cảm giác cực kỳ khó tin.
Lục Mẫu Đơn nâng ngón tay chỉ một vùng rừng rậm mênh mông rộng lớn phía xa, cười nói: “Nơi đó là một trong những môi trường sống của nhện Bát Trảo Thiên La, chúng ta phải đi ít nhất một tiếng nữa mới có thể đến, đi thôi.”
Phương Tri Hành cứ vậy làm theo.
Kế tiếp bọn họ bay qua một ngọn núi lớn và rừng cây, bước qua một mảnh thảo nguyên lại vượt qua mấy con sông.
Trên đường, bọn họ gặp phải hai lần dị thú tập kích, đều bị Phương Tri Hành nhanh chóng xử lý.
Cuối cùng, Phương Tri Hành đã đi tới ngoài rừng rậm kia.
Lục Mẫu Đơn liền nói: “Công tử gia, kế tiếp ngài phải tự mình tiến vào rừng rậm săn giết nhện Bát Trảo Thiên La, ta không giúp được gì.”
Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Cô ở đây chờ ta là được.”
Cậu và Tế Cẩu đi vào trong rừng rậm.
Trong rừng rậm trải rộng đại thụ che trời, ánh sáng tương đối u ám, chỉ có lúc sét đánh, sấm chớp xẹt qua trời cao, trong rừng mới đột nhiên sáng ngời.
Tế Cẩu vừa đi vừa tiểu để đánh dấu.
Phương Tri Hành mở ra Đồng Tử Xích Huyết, tầm mắt nhìn quét qua lại.
“Khẹc khẹc~”
Nơi nào đó bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn mà lộn xộn, nghe khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Phương Tri Hành xoay người ngẩng đầu, nhìn về phía ngọn cây ở chỗ cao.
Chỉ thấy một đám Tứ Tí Viên Hầu đang đu dây trên đại thụ, thành quần kết đội, từ một cây đại thụ nhảy lên một cây đại thụ khác.
Dần dần, đàn khỉ từ xa đến gần.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu vội vàng tránh né.
“Khẹc!”
Đột nhiên, một con khỉ con hét rầm lên, nó nâng ngón tay chỉ nơi Phương Tri Hành ẩn thân, kêu không ngừng.
Ngay sau đó, đàn khỉ gào thét ngừng lại.
Những con Tứ Tí Viên Hầu cao lớn dừng trên đại thụ phụ cận.
Chúng nó cầm vật cứng như hòn đá, quả hạch trong tay, kêu khẹc khẹc, đập tới Phương Tri Hành.
Sắc mặt Phương Tri Hành hơi u ám, trên người hiện lên vảy màu vàng, đứng yên.
Tảng đá và quả hạch lần lượt rơi như mưa, tất cả đập lên người cậu.
Phương Tri Hành vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu, đám khỉ kia dường như cảm thấy không thú vị, thét lên rồi đu dây đi xa.
“Má nó, một đám khỉ...”
Tế Cẩu chui ra từ một cái động hẹp, hùng hùng hổ hổ, cực kỳ khinh thường.
“Đừng nhúc nhích!”
Suy nghĩ Phương Tri Hành khẽ động, lạnh lẽo nhìn chỗ cao.
Tế Cẩu mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tri Hành không hé răng, trong đồng tử màu đỏ ánh ngược ra một đám sinh vật quỷ dị.
Chúng nó mọc 8 chân, đu ngược giữa thân cây.
Nhưng nếu bỏ 8 chân kia đi, thân thể hình dáng cũng cực kỳ giống nhân loại.
“Chúng ta bị bao vây rồi.”
Phương Tri Hành lấy ra cung tên nhắc nhở: “Vừa rồi đám Tứ Tí Viên Hầu kia không phải xông tới chúng ta mà chúng nó đang chạy trốn.”
Tế Cẩu giật mình, rụt cổ lui về trong động.
Nhưng ngay sau đó, trong không khí ảm đạm lờ mờ có rất nhiều gợn sóng hiện lên.
Tế Cẩu đột nhiên cảm giác da đầu hơi căng chặt, sau đó một trận đau nhức đánh úp lại.
“A a ~”
Tế Cẩu kêu to, bị một luồng cự lực từ trong động kéo ra sau đó rời khỏi mặt đất, kéo lên trên.
“Phương Tri Hành, cứu mạng!”
Tế Cẩu gấp giọng rống to: “Cái gì đó nắm lấy da đầu của ta!”
Hai mắt Phương Tri Hành hơi nheo lại, rõ ràng nhìn thấy một sợi tơ nhện thật dài dính lên da đầu Tế Cẩu.
Mà một đầu khác của tơ nhện xâm nhập chỗ sâu trong ngọn cây.
Giây lát sau, Tế Cẩu bị kéo đến độ cao 40 - 50m thì ngừng lại.
Lúc này, trong ngọn cây rung động.
Tế Cẩu giãy giụa, ló đầu nhìn lại, hai mắt chó nháy mắt trừng lớn thiếu chút nữa bị dọa tiểu.
Một con nhện Bát Trảo thật lớn bò xuống theo tơ nhện.
Quỷ dị chính là đầu của con nhện giống như đầu người, tóc dài còn có một gương mặt của nữ nhân.
Nhưng mà gương mặt cứng đờ giống như đá điêu khắc.
Vừa nhìn khiến Tế Cẩu kìm lòng không đậu nhớ tới búp bê mang theo nụ cười giả.
Tình cảnh này...
Tế Cẩu chịu kích thích lớn, chân trước chợt vung mạnh.
“Lang Ảnh Tật Phong Trảo!”
Không khí hơi vặn vẹo, một luồng ý sắc bén phóng ra ngoài.
Răng rắc~
Trảo ảnh quét trên mặt người của nhện tám móng.
Mặt người nháy mắt nứt ra, hiện lên vết rách chi chít dày đặc.
Mặt người đó vẫn đang cười giả, 8 chân đột nhiên nhúc nhích, trong không khí lập tức có từng luồng gợn sóng dữ dội cuốn ra.
Cả người Tế Cẩu cứng đờ, khoảnh khắc sau đó trên người nó xuất hiện từng vết rách màu máu đan xen.
Một đường sấm chớp màu tím đúng vào lúc này đánh xuống, trong rừng sáng rực.
Trong ánh sáng, toàn thân Tế Cẩu vỡ vụn thành hơn trăm một ngàn mảnh, từ không trung rơi xuống.
Trong nháy mắt khối thịt vỡ vụn rơi xuống đất đột nhiên hợp lại.
Tế Cẩu đầy máu sống lại, nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Phương Tri Hành, hoảng sợ hét to: “Má ơi, tao chết như thế nào vậy, có phải bị tách rời không?”