Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 473 - Chương 473: Sóng Gió (2)

Chương 473: Sóng gió (2) Chương 473: Sóng gió (2)

Thấy tình hình không ổn, những người khác lập tức ngoan ngoãn, giải tán, không dám làm ồn nữa.

Không lâu sau, một con ngựa phi nước đại đến, xông vào tiểu trúc Thính Vũ.

Người cưỡi ngựa là một phụ nhân trung niên, ăn mặc quý phái, khí chất phi phàm.

Bà ta xuống ngựa, nhìn thấy tầng hai lầu các đã bị thiêu thành tro bụi thì tuyệt vọng quỳ xuống đất, hai tay bới trong đống tro tàn, thét lên: "Việt Nhi, Việt Nhi của ta!"

Tiếng khóc đau đớn khiến người khác xúc động.

Chẳng mấy chốc, một nam nhân trung niên vạm vỡ, dáng người thẳng tắp tiến đến bên cạnh phụ nhân.

Khuôn mặt ông ta vô cùng lạnh lùng, vẻ u ám lộ ra trong mắt khiến người ta kinh hãi.

"Gia chủ, tam phu nhân!"

Lại một nam nhân trung niên bạch y bước tới, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu chắp tay.

Người ông ta bái kiến rõ ràng chính là gia chủ của Thẩm gia, Thẩm Ngọc Đường và tam phu nhân Nguyễn Quyên Hoa.

Thẩm Ngọc Đường mở miệng nói: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân trung niên bạch y vội nói: "Đêm qua, một người hầu cưỡi ngựa đến nhà, báo cáo với thuộc hạ rằng tiểu trúc Thính Phong xảy ra chuyện, thuộc hạ lập tức đến xem, phát hiện tất cả mọi người trong tòa nhà đều bị giết, cả thiếu gia Chí Việt cũng không rõ tung tích, nghi ngờ đã chết trong đám cháy lớn."

Trong lúc nói chuyện, ông ta vẫy tay, ngay lập tức một người hầu hôi y chạy tới, bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Tên người hầu mặt mày hoảng hốt, run giọng nói: "Đêm qua tiểu nhân bị đau bụng cho nên đến y quán chữa trị, mua một thang thuốc về, vừa về đến đã thấy tòa nhà bị cháy.

Tiểu nhân vội vã chạy vào đại môn, lại giẫm phải một vũng máu nên trượt ngã, té ngã sõng soài.

Tiểu nhân nhanh chóng phát hiện, người gác cổng đã chết ở cửa, mấy người hộ viện cũng chết rồi, tất cả mọi người đều đã chết."

Tên người hầu càng nói càng sợ hãi, bịt miệng, suýt chút nữa nôn ra.

Thẩm Ngọc Đường ngắt lời: "Ngươi có nhìn thấy thi thể của nhi tử Chí Việt của ta không?"

"Không!"

Tên người hầu lắc đầu: "Lầu các nơi thiếu gia ở, lửa cháy dữ dội nhất, khi tiểu nhân trở về đã bị thiêu rụi rồi."

Một sự dao động lớn dâng lên trong mắt Thẩm Ngọc Đường, ông ta do dự nói: "Có khi nhi tử Chí Việt của ta đã ra ngoài, nó không gặp chuyện gì, nó cũng may mắn thoát nạn rồi."

Nam nhân trung niên bạch y cúi đầu, siết chặt tay nói: "Gia chủ, ta đã điều tra rồi, tối hôm qua thiếu gia không ra ngoài."

"Phu quân, Việt Nhi đã chết rồi!"

Đột nhiên, tam phu nhân lên tiếng, bà ta lôi ra một miếng ngọc bội, còn có một thanh kiếm gãy từ trong đống tro tàn.

"Miếng ngọc bội này, Việt Nhi luôn mang theo bên mình, còn thanh kiếm gãy này, cũng là binh khí không rời tay của nó."

Tam phu nhân càng nói càng suy sụp, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, cơ thể không ngừng run rẩy, đột nhiên mắt tối sầm lại, bà ta ngất xỉu.

Thẩm Ngọc Đường đỡ tam phu nhân, dặn dò hạ nhân đưa bà ta đi nghỉ ngơi.

Ông ta nhặt thanh kiếm gãy lên, chỉ liếc nhìn vết gãy một cái, hốc mắt không khỏi trừng to, kinh ngạc nói: "Vết gãy thật bằng phẳng, đây tuyệt đối chính là dấu vết bị binh khí cấp 3 chém đứt!"

"Binh khí cấp 3?!"

Nam nhân trung niên bạch y sửng sốt không thôi.

Nói thật, với gia thế một trong tám tiểu môn phiệt của Thẩm gia, bọn họ cũng chỉ có vài món binh khí cấp 3 mà thôi, còn không đủ một bàn tay.

Người giết Thẩm Chí Việt, lại có binh khí cấp 3, thân phận của người này nhất định không phú cũng quý, địa vị không tầm thường.

Thẩm Ngọc Đường hỏi: "Có điều tra được manh mối gì không?"

Nam nhân trung niên bạch y trả lời: "Vì đám cháy lớn cộng thêm trời mưa, cho nên manh mối rất ít. Tuy nhiên đám gia đinh bị giết đều bị cắn chết tươi, hình như là một loại dị thú nào đó, hơn nữa răng còn có kịch độc."

Thẩm Ngọc Đường nhíu mày: "Ồ, hung thủ dẫn một con dị thú theo bên mình à? Dị thú kiêu ngạo khó thuần, dị thú có thể thuần phục không nhiều đâu."

Nam nhân trung niên bạch y vô cùng tán thành, gật đầu đáp: "Gần như có thể khẳng định, hung thủ nuôi một con dị thú làm thú cưng, có thể hỗ trợ hắn giết người."

Ánh mắt Thẩm Ngọc Đường lóe lên, trầm ngâm: "Còn dấu chân? Có thể thông qua dấu chân để phán đoán là loại dị thú nào không?"

Nam nhân trung niên bạch y trả lời: "Vì trời mưa nên dấu chân rất mờ, chỉ có thể phán đoán chung chung con dị thú đó có bốn chân."

"Dị thú bốn chân sao..."

Thẩm Ngọc Đường lập tức nghĩ đến vài khả năng, sói, rắn bốn chân, mèo, v.v.

Nhưng ông ta không thể xác định là loại dị thú nào nên nói thẳng: "Một người một thú xuất hiện trong doanh trại, chắc khá hiếm gặp, gây sự chú ý, chắc hẳn có nhiều người đã nhìn thấy bọn họ, treo thưởng tìm kiếm nhân chứng cho ta."

Nam nhân trung niên bạch y vội nói: "Thuộc hạ đã thả tin tức ra ngoài rồi."

Thẩm Ngọc Đường gật đầu tỏ vẻ tán thành, lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

Nam nhân trung niên bạch y nói: "Đêm qua, khách điếm Minh Nguyệt cũng bị cháy, hơn nữa trước khi xảy ra hỏa hoạn, có người nghe thấy tiếng đánh nhau."
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0