Chương 478: Linh tính (3)
Chương 478: Linh tính (3)
Hai người đi thẳng đến một biệt viện nào đó.
"Tiểu thư, người đến rồi."
Có một bà lão hồng y đang đứng bên ngoài phòng.
Ngô Hồng Thu hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Bà lão hồng y ngẩng đầu nhìn Phương Tri Hành, cười nói: "Chỉ còn chờ hắn thôi."
"Ừm, đưa hắn vào đi."
Một vệt ửng đỏ hiện lên trên mặt Ngô Hồng Thu.
Phương Tri Hành im lặng một lúc, chậm rãi bước vào phòng.
Một căn phòng rất lớn, rộng bằng một sân bóng rổ đập vào mắt cậu.
Có một bồn tắm rất lớn ở chính giữa phòng.
Phía sau bồn tắm chính là một chiếc giường lớn rộng rãi được che bằng một tấm màn màu đỏ rất lớn.
Phương Tri Hành vừa bước vào cửa, lập tức hai thị nữ đeo mặt nạ bước đến, giúp cậu cởi y phục.
Cậu bước vào bồn tắm, ngâm mình trong nước.
Hai thị nữ giúp cậu tắm rửa toàn thân.
Sau đó, cậu bước về phía chiếc giường lớn, nằm xuống trên chăn đệm.
Không lâu sau, những ngọn nến trong phòng lần lượt bị thổi tắt, chỉ còn lại một ngọn nến bên giường vẫn cháy.
Ánh nến nhảy múa chiếu vào khiến lớp màn mờ ảo, bầu không khí tràn ngập sự lãng mạn.
Đột nhiên, một bàn tay ngọc ngà vén mở tấm màn.
Trong ánh sáng mờ ảo, một nữ tử đeo mặt nạ bước vào, mặc bộ y phụ lụa mỏng nửa trong suốt, làn da trắng như tuyết, thân hình uyển chuyển như ẩn như hiện.
Cô không nói lời nào, lắc nhẹ thân mình, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phương Tri Hành.
Một bà lão hồng y xuất hiện bên giường, bắt đầu tỉ mỉ giảng giải cách thức tiến hành âm dương hòa hợp.
Một lát sau, bà lão hồng y lui xuống.
Phương Tri Hành và nữ tử lạ mặt làm theo từng bước, ban đầu còn hơi lúng túng, nhưng bọn họ dần dần chìm vào cảnh đẹp..
Điều khiến Phương Tri Hành bất ngờ chính là nữ tử lạ mặt không chỉ rất e thẹn, mà động tác còn vô cùng vụng về, rõ ràng không hề có kinh nghiệm nào, chắc chắn là lần đầu tiên làm chuyện này.
"Bảo sao lại khít như vậy..."
Phương Tri Hành an nhiên nằm đó, tận hưởng niềm vui vô tận.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng hôm sau, Phương Tri Hành ngủ đến khi tự tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, chỉ còn lại một mình cậu nằm trên giường, nữ tử lạ mặt đã biến mất từ lâu.
Trên chăn đệm có một vũng máu, còn có vài sợi lông.
Phương Tri Hành mỉm cười, nhanh chóng rời khỏi phủ đệ Ngô gia.
Một khoảng thời gian sau đó, cứ cách ba ngày Phương Tri Hành lại được triệu tập đến phủ đệ Ngô gia, làm việc suốt đêm.
Nhờ vậy, La Khắc Kỷ và Đổng Mẫn Châu bên kia ngược lại yên tĩnh, không còn giao nhiệm vụ nữa.
Sáng hôm nay, cuối cùng!
Phong Ngâm Các đã phái người thông báo cho Phương Tri Hành rằng, tình báo cậu muốn tìm kiếm đã có manh mối.
Phương Tri Hành tinh thần phấn chấn, vội vã đến Phong Ngâm các, gặp ông lão râu trắng.
"Công tử gia, người đã luyện thành <Thi;ên La Thánh Huyết Thư> mà ngài tìm kiếm, Phong Ngâm các bọn ta đã bỏ rất nhiều tâm huyết, cuối cùng cũng tìm được cho ngài rồi." Ông lão xoa xoa tay, cười tủm tỉm nói.
Phương Tri Hành không nói hai lời, sảng khoái rút tiền trả phần còn lại.
Ông lão vô cùng mừng rỡ, cũng sảng khoái đáp: "Người đó tên là Lăng Triệu Dũng, cư trú tại trấn Tùng Thủy, cách thành nam 400 dặm."
Phương Tri Hành ghi nhớ, lại hỏi: "Còn túi máu thì thế nào?"
Lão gia tử xòe tay, bất lực nói: "Thông tin về túi máu hơi khó tìm, bọn ta vẫn đang điều tra."
Phương Tri Hành hiểu ra, thúc giục rằng: "Làm phiền các vị cố gắng thêm chút nữa."
"Nhất định nhất định."
Ông lão đồng ý luôn miệng: "Phong Ngâm các bọn ta cũng muốn sớm kiếm được khoản tiền này mà."
Sau đó, Phương Tri Hành nhanh chóng trở về Ích Hương trai, thu dọn hành lý xong thì một mình xuất thành.
Cậu cũng không dẫn Tế Cẩu theo.
Không còn cách nào khác, tên này càng ngày càng lớn, hơn nữa vô cùng gớm ghiếc, quá gây chú ý.
Trên đường đi, Phương Tri Hành cưỡi ngựa, đi thuyền, rồi lại cưỡi ngựa, vất vả một ngày rưỡi mới đến được trấn Tùng Thủy.
Không bao lâu, Phương Tri Hành đã dò hỏi được địa chỉ của Lăng Triệu Dũng và tìm tới.
Điều khiến cậu bất ngờ chính là!
Nhà của Lăng Triệu Dũng chỉ là nhà dân bình thường, đơn sơ giản dị.
Theo lý, người này có thể luyện thành Thiên La Thánh Huyết Thư nhất định là 1 cao thủ Ngũ Cầm cảnh có thực lực không hề tầm thường.
Một người có thực lực đáng gờm như thế không thể nào có cuộc sống khổ cực được.
Thế nhưng, Lăng Triệu Dũng lại ở nơi đơn sơ như thế, điều này hơi kỳ lạ.
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ, không vội hành động hấp tấp.
Cậu tìm hàng xóm của Lăng Triệu Dũng trước, tốn ít tiền hỏi thăm một chút tình hình của ông.
Thì được biết, Lăng Triệu Dũng chỉ là 1 ông lão tính tình cổ quái, sống một mình, bình thường không qua lại với bất cứ ai, ông cũng không có con cái.
Sở thích duy nhất của ông là nuôi con đỉa.
Hơn nữa, ông dùng máu tươi nuôi nó, làm cho hàng xóm thường xuyên ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Những người hàng xóm vô cùng bất mãn, đôi khi có người giận quá không chịu nổi nữa sẽ mắng ông ta vài câu.