Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Túi Máu

Chương 479: Túi máu Chương 479: Túi máu

Nhưng Lăng Triệu Dũng chưa từng đôi co lại, cứ giả câm vờ điếc, hờ hững.

Người khác thấy ông ta tuổi đã cao thì cũng không làm gì ông.

Cứ như vậy, mọi người chấp nhận sống chung với lũ, cúi đầu không gặp ngẩng đầu không thấy.

Phương Tri Hành hỏi thăm liên tiếp mấy người hàng xóm thì phát hiện bọn họ hoàn toàn không biết Lăng Triệu Dũng là một cao thủ giang hồ.

“Phải chăng Lăng Triệu Dũng đã sớm thoái ẩn giang hồ?”

Phương Tri hành suy ngẫm một lúc rồi đi vòng quanh nhà Lăng Triệu Dũng, trèo lên 1 đại thụ, mở Đồng Tử Xích Huyết.

Từ trên cao nhìn quanh một vòng.

Cậu nhìn thấy những vạc nước lớn được đặt trong sân vườn của Lăng Triệu Dũng.

Trong vạc có khí huyết Lang Yên bốc lên, khí huyết nồng đậm đến mức vượt cả người bình thường.

Gần như có thể kết luận rằng trong vạc có dị thú, ít nhất còn là dị thú cấp 1.

Qua hồi lâu, một Ông lão râu xám cao lớn vạm vỡ từ bên ngoài trở về.

Ông lão râu xám cầm 1 miếng thịt lớn trong tay, không biết là thịt gì nhưng từ lượng khí huyết để phán đoán thì chắc chắn đấy là thịt dị thú cấp 2.

Ngoài miếng thịt lớn, ông còn mang theo 1 chiếc túi da bò, bên trong túi chứa 1 loại chất lỏng nào đấy.

Ông lão râu xám mở cửa bước vào sân vườn, đặt thịt dị thú và túi da bò xuống.

Sau đó, ông lấy ra 1 cái thớt gỗ và 1 cái chậu lớn.

Thịt dị thú được băm nhuyễn và ném vào trong chậu.

Tiếp đó, ông mở túi da bò đổ chất lỏng màu đỏ tươi ra.

“Toàn là máu!”

Ánh mắt Phương Tri Hành chớp động, như có điều suy nghĩ.

Đúng như dự đoán, sau một khắc!

Ông lão râu xám bưng chậu lớn tới trước từng cái vạc lớn, múc thịt dị thú ngâm máu tươi ném vào cái vạc.

Sóng nước dập dờn trong cái vạc.

Từng con đỉa xanh xanh đỏ đỏ bò lên, hình thể to lớn ước chừng như cánh tay của người trưởng thành.

“Chậc chậc, té ra Lăng Triệu Dũng thật sự thích nuôi đỉa, dốc hết cả vốn liếng luôn.”

Phương Tri Hành bấm ngón tay tính toán, vừa thịt dị thú vừa máu thú, một ngày 3 bữa nuôi nấng như thế tiêu tốn cực kỳ nhiều.

Thế nhưng Lăng Triệu Dũng nuôi nhiều đỉa như vậy, rốt cuộc đang mưu đồ gì?

Không thể nào đơn thuần chỉ bởi vì thích con đỉa được.

Phương Tri Hành nhảy xuống đất, bước tới trước gõ cửa.

Không bao lâu sau, tiếng mở cửa cọt kẹt vang lên!

Lăng Triệu Dũng mở cửa, ngạc nhiên nhìn Phương Tri Hành hỏi: “Ngươi là ai?”

Phương Tri Hành đứng gần bên quan sát thật tỉ mỉ Lăng Triệu Dũng, cậu phát hiện dù dung mạo ông ta già nua nhưng nước da tươi tắn hồng nhuận, cho người ta có cảm giác già nhưng vẫn tráng kiện.

Cậu nở nụ cười hiền lành, tươi cười nói: “Vãn bối là Trương Trường Kích đến từ quận thành, bái kiến Lăng tiền bối.”

Lăng Triệu Dũng cau mày, kinh ngạc khó hiểu, nói: “Ta rời giang hồ đến nay đã hơn 25 năm, không ngờ trên đời này còn có người vẫn nhớ đến.”

Phương Tri Hành cười nói: “Tiền bối uy danh hiển hách, không ai không biết? Có lẽ ngài đã từ bỏ giang hồ nhưng trong giang hồ vẫn luôn có truyền thuyết về này.”

“Bớt giở trò đi.”

Lăng Triệu Dũng xua tay nói: “Ta không thích nghe kẻ khác nịnh bợ, ngươi có việc thì cứ nói thẳng, tìm đến 1 ông lão không có gì cả như ta làm gì?”

Phương Tri Hành từ tốn nói: “Ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

Lăng Triệu Dũng chần chừ một lúc rồi né người qua 1 bên, đưa tay làm tư thế mời và nói: “Vào đi.”

Hai người ngồi đối diện trong sân.

Lăng Triệu Dũng sốt ruột hỏi: “Đừng trêu ngươi nữa, bây giờ nói đi.”

Phương Tri Hành chậm rãi mở miệng hỏi: “Trước khi vào thẳng vấn đề, vãn bối muốn xác nhận với ngài 1 chuyện, võ công ngài tu luyện là &LTThi;ên La Thánh Huyết Thư> đúng không?”

Lăng Triệu Dũng thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, chần chừ mấy giây rồi gật đầu nói: “Phải thì thế nào?”

Phương Tri Hành mừng thầm, nói thẳng: “Thực không dám giấu, vãn bối cũng định tu luyện &LTThi;ên La Thánh Huyết Thư>, mong được tiền bối chỉ điểm.”

Lăng Triệu Dũng nghiêng đầu, ồ lên 1 tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi lấy công pháp từ đâu?”

Phương Tri Hành trả lời: “Việc này rất quan trọng ư? Chỉ cần tiền bối đồng ý dạy, ta sẽ thanh toán cho ngài khoản thù lao lớn, thế nào?”

“Đương nhiên quan trọng rồi!”

Lăng Triệu Dũng nói như chém đinh chặt sắt: “&LTThi;ên La Thánh Huyết Thư> thuộc về La gia, không có sự cho phép của La gia, bất luận là ai cũng không thể tu luyện, ngươi thật sự không hiểu quy tắc à?”

Phương Tri Hành tâm thần khẽ động, nghiêm túc nói: “Nghe ý của tiền bối thì ngài là người của La gia ư?”

“Đã từng!”

Lăng Triệu Dung không hề có ý giấu diếm, nghiêm mặt nói: “Ta từng vì La gia bán mạng hơn 30 năm cho đến khi làm không nổi nữa thì mới lui về.”

Phương Tri Hành bỗng hiểu ra.

Lăng Triệu Dũng của quá khứ, kỳ thật là cậu của bây giờ!

“Thì ra là thế.”

Phương Tri Hành đứng dậy, trịnh trọng hành đại lễ, nói: “Vãn bối cũng vì La gia bán máng.”

“Hừ, ta đã sớm đoán được!”

Lăng Triệu Dũng bật cười, nói: “Nếu ngươi không bán mạng vì La gia, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến môn công pháp &LTThi;ên La Thánh Huyết Thư> này.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0