Chương 487: Huyết Võng (3)
Chương 487: Huyết Võng (3)
Cô ta đeo mặt nạ, xuyên qua hai hốc mắt, có thể nhìn thấy một đôi mắt ngập nước, con ngươi như ngân hà vô cùng sáng ngời.
Cô ta không dám nhìn Phương Tri Hành, xấu hổ lại lấy ra một cái khăn tay che lên mặt nạ của Phương Tri Hành.
Khăn tay tơ lụa truyền đến một mùi thơm.
Phương Tri Hành nằm bất động, bị khăn tay che khuất đôi mắt, không thấy được gì.
Chỉ nghe thấy cô ta hít sâu một hơi.
Rất nhanh, cô ta đã bày ra tư thế, nhẹ nhàng nhảy múa.
Lúc ban đầu cách làm của cô ta khá mới lạ, còn hô đau.
Đêm như nước, yên lặng trôi đi.
Ngày hôm sau, Phương Tri Hành ngủ thẳng một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh lại, thời gian không còn sớm, mặt trời đã lên cao.
Phương Tri Hành cực kỳ thỏa mãn, nếu có duyên, cậu không ngại lại cùng cá nước thân mật với nữ tử đó như đêm qua.
Rất nhanh, cậu trở về đến Ích Hương trai.
Phương Tri Hành đi vào trong thư phòng, mở ra mật thất.
10 hàng giá sách dựng đứng trước mặt cậu.
Nhưng lúc này Phương Tri Hành lại cau mày.
“Toàn bộ công pháp ở đây chỉ có thể tu luyện đến Ngũ Cầm cảnh viên mãn, mà ta đã là Ngũ Cầm cảnh viên mãn, kế tiếp làm sao mới có thể lấy được công pháp phía sau đây?”
La gia khẳng định có công pháp của Cửu Ngưu cảnh.
Nhưng vấn đề là Phương Tri Hành nên mở miệng yêu cầu La Khắc Kỷ như thế nào?
Ở trong mắt La Khắc Kỷ, cậu là người từng ăn Phá Hạn đan, đời này không có hy vọng đột phá tới Cửu Ngưu cảnh.
Một người không có hy vọng đến Cửu Ngưu cảnh, đương nhiên là không cần công pháp giai đoạn Cửu Ngưu cảnh.
Nếu Phương Tri Hành nhất quyết yêu cầu, với tính cách của La Khắc Kỷ, cậu rất nhanh sẽ bị nhận ra có vấn đề.
Phương Tri Hành hít sâu, trầm ngâm nói: “Ta có hai con đường có thể đi, thứ nhất gia nhập võ minh rồi tìm kiếm võ công bí tịch cao cấp;
Thứ 2, đi đến đất khách, bắt đầu từ số không, gia nhập một môn phiệt khác, sau khi trả cái giá nhất định sẽ thu hoạch được công pháp thượng thừa.”
Thật ra Phương Tri Hành không muốn đi con đường thứ hai lắm.
Môn phiệt thế gia na ná như nhau, vấn đề khó mà cậu gặp phải ở quận Thanh Hà, tới bên ngoài cũng sẽ gặp phải.
Hơn nữa, sau khi ra bên ngoài, không có bất kỳ căn cơ, hoàn cảnh chưa chắc có thể sống khá giả như hiện tại.
“Không gấp, chờ đợi xem đã.”
Phương Tri Hành đang đợi thiệp mời của Lộc Ngọc.
Chỉ mong Lộc Ngọc không ăn nói lung tung, cậu còn nhớ lời đã nói trên tiệc rượu.
Bằng không, Phương Tri Hành còn phải tìm cách gia nhập võ minh khác.
Nhoáng cái đã tới buổi chiều.
Hồng Diệp từ bên ngoài trở về, cầm theo một bức thư đặt trên bàn của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành thuận miệng hỏi: “Thư của ai?”
Hồng Diệp trả lời: “Trên bức thư không có viết tên, chỉ viết một câu ‘trong thư này chứa cơ mật, mong Phương trai chủ tự mình mở’.”
Phương Tri Hành sửng sốt, cầm lấy bức thư quan sát, không nhìn ra cái gì dị thường.
Cậu hơi im lặng rồi dặn dò: “Hồng Diệp, ta khát nước, rót một tách trà.”
Hồng Diệp gật đầu, xoay người đi.
Phương Tri Hành nhìn theo cô ra khỏi phòng, lúc này mới nhanh chóng mở bức thư, lấy ra tờ giấy bên trong.
Mở ra xem thử!
Vừa xem thì hay rồi, trong lòng Phương Tri Hành lộp bộp.
“Ta biết là ngươi giết Thẩm Chí Việt, đêm nay canh ba gặp nhau ở tầng 3 lầu Minh Nguyệt, nếu ngươi không đến thì ta sẽ tiết lộ bí mật của ngươi.”
Chữ viết xấu xí còn lộn xộn viết nguệch ngoạc như là trẻ con vẽ.
Sắc mặt Phương Tri Hành hơi u ám, khoát tay, ném bức thư và tờ giấy vào chậu lửa thiêu đốt.
Tế Cẩu ngửi được mùi khét, ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tri Hành nói ra nội dung trên thư.
“Đậu mé!”
Tế Cẩu vừa nghe chợt đứng lên, khiếp sợ nói: “Sao lại thế này? Sao mày có thể bại lộ?”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Từ ý tứ mà đối phương truyền đạt, người đó biết là tao giết Thẩm Chí Việt, nhưng hắn không phải người của Thẩm gia, cho nên hắn muốn lợi dụng bí mật này để tống tiền tao.”
Tế Cẩu liền nói: “Là tao cũng có thể tống tiền mày, bí mật này đủ ăn mày cả đời.”
Phương Tri Hành nghĩ một lát rồi hỏi: “Với con đường tin tức của Thẩm gia còn không tra được hung thủ là tao, mày cảm thấy người viết thư tra ra tao bằng cách nào?”
Tế Cẩu ở trong thư phòng lắc lư hai vòng, vừa đi vừa cân nhắc: “Có lẽ, người viết thư là người nào đó trong doanh trại Phong Lôi, trời xui đất khiến hắn nhìn thấy mày giết người, nhưng ngay từ đầu hắn không biết mày là ai, sau khi điều tra mới xác nhận thân phận của mày, lúc này mới viết thư đến tống tiền.”
Phương Tri Hành nghe vậy, bật cười nói: “Má nó mày biết phân tích thật chứ.”
Tế Cẩu trừng mắt nói: “Sao vậy, tao phân tích không đúng à?”
Phương Tri Hành cẩn thận nói: “Đêm đó chúng ta tàn sát tiểu trúc Thính Vũ, làm việc cẩn thận, ngày hôm sau còn có mưa to, xem như vận may khá tốt, manh mối lưu lại có thể nói là cực kỳ ít.