Chương 488: Câu cá
Chương 488: Câu cá
Sơ hở lớn nhất là Lục Mẫu Đơn chạy trốn trước tiên, chúng ta không diệt khẩu cô ta.
Cho nên, sau khi lấy được thư tống tiền này, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tao đó là người viết thư vô cùng có khả năng là Lục Mẫu Đơn.”
Tế Cẩu chớp mắt chó, đột nhiên cảm thấy phân tích này quả thật càng hợp tình hợp lý hơn.
“Lục Mẫu Đơn là người hiềm nghi đầu tiên, nhưng tao cảm giác không phải cô ta, cô ta chạy trốn rồi, làm sao dám chạy đến xen vào việc này nữa.”
Tế Cẩu không phục, đưa ra nghi ngờ: “Hơn nữa, Lục Mẫu Đơn là người tận mắt nhìn thấy mày giết người, mày giết một hơi mười mấy người trước mắt cô ta, cô ta cực kỳ e ngại mày, làm sao dám tống tiền mày chứ?”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Mày nói đúng cho nên thật ra có thể loại trừ Lục Mẫu Đơn.”
Tế Cẩu trực tiếp ngơ ngác: “Vậy mày phân tích cái qq gì?”
Phương Tri Hành cười ha ha nói: “Ý của tao là trong thời gian ngắn như vậy, không ai có thể tra ra hung thủ là tao!”
Tế Cẩu ha ha, cười khẩy nói: “Mày đừng quá tự tin, nếu không ai có thể tra ra hung thủ là mày, vậy bức thư tống tiền này là sao?”
Khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, cười lạnh nói: “Đây quả thực là một bức thư tống tiền nhưng không phải vì để tống tiền tao.”
CPU của Tế Cẩu sắp bị cháy rồi, nghe được cái hiểu cái không.
Phương Tri Hành cẩn thận giải thích: “Người viết thư hoài nghi tao là hung thủ giết chết Thẩm Chí Việt nhưng hắn chỉ là hoài nghi, không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng không có cách nào khẳng định rốt cuộc có phải tao làm không. Vì thế hắn dùng bức thư này để ném đá dò đường.”
Tế Cẩu không khỏi giật mình, hít thở không thông nói: “Đệt, đối phương đang thăm dò mày, câu cá à?”
“Đúng, chính là đang câu cá!”
Phương Tri Hành gật đầu, chậc chậc nói: “Nếu tao đến chỗ hẹn, đối phương sẽ nhận định ta có tật giật mình, 80 - 90% chính là hung thủ.”
Tế Cẩu chợt ngộ ra.
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Trừ tao, nhất định còn có người khác cũng nhận được thư tống tiền kiểu này.”
Tế Cẩu không khỏi hoài nghi nói: “Có phải người đưa thư là Thẩm gia không, bọn họ đang giăng lưới câu cá, ai mắc câu thì người đó xui xẻo?”
Phương Tri Hành cười lạnh nói: “Nếu việc này thật sự là Thẩm gia gây nên, chỉ chứng minh hiện tại bọn họ rất tuyệt vọng, hoàn toàn suy sụp, không thể thông qua con đường điều tra bình thường lấy chứng cứ, đến tra ra ai là hung thủ.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, với đầu óc và lực chấp hành hành động của Phương Tri Hành, người khác quả thật rất khó bắt lấy bím tóc của cậu ta.
Trên thực tế, nếu đêm đó Tế Cẩu không tham gia giết chết Thẩm Chí Việt.
Vậy Thẩm gia truy tra hung thủ càng không có đầu mối, thậm chí căn bản không thể hoài nghi đến Phương Tri Hành.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tế Cẩu không khỏi càng thêm khó chịu.
Hiện tại nó chẳng những không giúp được Phương Tri Hành còn trở thành gánh nặng của cậu, cái này là xảy ra chuyện gì?
Tế Cẩu cũng cần thể diện, thành ra như vậy khiến nó rất xấu hổ, hơi không chấp nhận được.
Đảo mắt đã tới chạng vạng.
Bên Ngô Hồng Thu không đưa thiệp mời tới, đêm nay không hẹn.
Phương Tri Hành cũng tận hưởng thời gian nhàn nhã, ôm Hồng Diệp ngủ sớm.
Nào ngờ, sau nửa đêm!
Phạch phạch phạch ~
Một con bồ câu đưa thư dừng trên cửa sổ, kêu gù gù không ngừng, đánh thức hai người bọn họ.
Phương Tri Hành đứng dậy xuống lầu, nắm con bồ câu đưa thư kia lên, tháo cuộn giấy trên chân nó xuống.
“Lập tức đến thôn Hồ Lô hướng tây nam cách thành 130 dặm, chặn giết thiếu môn chủ Hồng Hoa môn Hạng Văn Hồng.”
Lại là Hồng Hoa môn!
Phương Tri Hành cau mày, trải bản đồ ra, cẩn thận tìm kiếm.
Bản đồ quận Thanh Hà rất lớn, phía tây nam nhiều núi nhiều nước.
Nhưng nào có thôn Hồ Lô gì?
Hồng Diệp cũng xuống lầu, cân nhắc nói: “Thôn Hồ Lô có thể chỉ là một thôn trang nhỏ, trên bản đồ không có đánh dấu.”
Phương Tri Hành cạn lời.
Thôn trang nhỏ nhỏ như cái lỗ mũi kêu cậu đêm hôm khuya khoắt dò dẫm đi tìm à?
Đây là đầu óc kiểu gì mà làm ra quyết sách như vầy?
Cho dù như thế, oán giận thì oán giận nhưng Phương Tri Hành biết rõ bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt.
Cậu nhanh chóng bắt đầu thu thập võ trang.
Hồng Diệp hỏi: “Có cần gọi Mã Tranh Minh đến không?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Kêu ông ta đi.”
Tốt xấu gì Mã Tranh Minh cũng là Tứ Cầm cảnh, có lực chiến đấu.
Không lâu, hai người lặng yên từ mật đạo rời đi, bất chấp tất cả lao vào đêm tối, càng lúc càng xa.
Ước chừng hai tiếng sau, bình minh buông xuống. Tiếng gió gào thét, màn đêm ngày càng trầm lắng, như một vũng mực nước thể hoà tan.
Cộp cộp cộp ~
Phương Tri Hành thúc ngựa lao nhanh, xuyên qua một mảnh núi rừng, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một lối rẽ.
Cậu ngừng lại, tầm mắt đảo qua.
Trong ánh sao lờ mờ, một tấm bia đá đứng vững ở bên cạnh lối rẽ.