Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 489 - Chương 489: Câu Cá (2)

Chương 489: Câu cá (2) Chương 489: Câu cá (2)

“Lối rẽ Hồ Lô!”

Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, mặt lộ vẻ vui mừng.

Mã Tranh Minh xem xét vài lần, nâng ngón tay chỉ một lối rẽ nói: “Trai chủ, xem bảng chỉ đường thì thôn Hồ Lô ở hướng này.”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Được, chúng ta nhanh chóng đuổi qua.”

Hai người cưỡi ngựa lao đi, dọc theo một đường nhỏ cỏ dại mọc thành bụi, dò dẫm đi về phía trước.

Một lát sau, Phương Tri Hành ngẩng đầu, phía trước xuất hiện một sơn cốc thấp bé, hình dạng như hồ lô.

Trong cốc nhà cửa giống hệt nhau, đúng lúc truyền đến vài tiếng gà gáy.

Hai người dừng ngựa, quan sát cả thôn Hồ Lô.

Quả thật là một thôn trang nhỏ, không đến một trăm ngôi nhà, phần lớn đều đơn sơ rách nát.

Mã Tranh Minh chần chờ nói: “Trai chủ, tìm được thôn Hồ Lô rồi, kế tiếp làm sao?”

Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Ông nghĩ thế nào?”

Mã Tranh Minh phân tích: “Nhiệm vụ là dặn dò chúng ta ở trong này chặn giết Hạng Văn Hồng, thuộc hạ nghĩ đến có hai khả năng, thứ nhất hôm nay Hạng Văn Hồng sẽ đến thôn Hồ Lô này, thứ hai Hạng Văn Hồng sớm trốn trong thôn Hồ Lô, có thể tiến hành dời đi vào hôm nay.”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, nhàn nhạt cười nói: “Mặc kệ là khả năng nào, chỉ cần chúng ta canh ở cổng thôn, nhất định có thể đợi được Hạng Văn Hồng, đúng không?”

“Trai chủ cao kiến!”

Mã Tranh Minh cúi đầu khom lưng, liên tục nịnh hót.

Hai người không hề vô nghĩa nữa, xoay người xuống ngựa, sau khi buộc xong ngựa thì lặng lẽ đến gần lối vào cốc.

Hai người bọn họ phân tán ra một trái một phải, canh ở hai bên của cổng thôn.

Gà không ngừng gáy.

Nhờ sự cố gắng của con gà, chân trời dần dần ló ra một tia màu trắng bạc.

Cộp cộp ~

Bỗng nhiên, trong thôn truyền ra tiếng vó ngựa.

Hai mắt Phương Tri Hành hơi nheo lại, nhìn quét các nơi trong thôn.

Rất nhanh cậu phát hiện phía sau một căn nhà cỏ tranh có 4 người đi ra, mỗi người đều nắm một con ngựa.

4 người đó lần lượt là một thanh niên áo trắng, hai nữ tử trẻ tuổi còn có một lão bộc áo xám râu tóc bạc trắng.

Thanh niên áo trắng dẫn đầu kia tư thế oai hùng, duyên dáng xứng được gọi là anh tuấn tiêu sái.

Hai nữ tử theo sát sau đó, các cô là cách ăn mặc của thị nữ, một áo đỏ một áo xanh, rất quyến rũ.

Lão bộc áo xám dừng ở cuối cùng dường như không đơn giản, ánh mắt như điện, khuôn mặt có dấu vết của năm tháng.

Tuy ông thoạt nhìn hơi già nhưng đi lại trầm ổn, tay nắm dây cương xoay nắm rất có lực.

4 người dắt ngựa ra khỏi thôn Hồ Lô, sau khi đi đến cổng thôn, lúc này mới xoay người lên ngựa.

“Giá ~”

4 người cưỡi ngựa đi về trước, rất nhanh đã tới lối vào cốc.

Vù~

Thình lình, một mũi tên bắn lén thẳng tắp bắn tới từ phía trước.

“Thiếu chủ cẩn thận!”

Lão bộc áo xám gấp gáp rống to, lật tay chụp lấy một phi đao ném ra.

Cheng!

Phi đao và mũi tên bắn lén va chạm ở giữa không trung trước người thanh niên áo trắng nửa mét.

Phi đao văng ra, tên bắn lén cũng bị đụng bay.

“Hí hí!”

4 con ngựa đồng thời ngừng lại.

Vẻ mặt 4 người ngồi trên lưng ngựa đều căng thẳng, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Nhưng ngay sau đó, một người hắc y bịt mặt nghênh ngang đi ra, lập tức đi đến trước mặt 4 người.

Phương Tri Hành cứ như vậy công khai hiện thân.

Mã Tranh Minh bên kia thấy vậy cũng lướt tới, dừng bên cạnh Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành chắp tay, mở miệng hỏi: “Tôn giá là Hạng Văn Hồng?”

Thanh niên áo trắng hơi im lặng rồi đáp: “Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Hạng mỗ ở đây, có gì chỉ giáo?”

Phương Tri Hành trả lời: “Ta tới giết ngươi.”

Hạng Văn Hồng nhìn quanh một vòng, kinh ngạc nói: “Chỉ có hai vị à?”

Mã Tranh Minh vừa nghe lời này, lập tức hừ lạnh một tiếng kêu lên: “Thế nào, ngươi còn chê bọn ta ít người?”

Hạng Văn Hồng nhếch miệng cười nói: “Hạng mỗ là thiếu môn chủ của Hồng Hoa hội. La gia muốn giết ta, vì để diệt cỏ tận gốc, đảm bảo không có gì sai sót, làm sao chỉ phái hai người các ngươi đến chứ?”

Mã Tranh Minh sửng sốt, trong nhất thời không có gì để phản bác.

Cũng phải, lỡ như bên cạnh Hạng Văn Hồng có rất nhiều hỗ trợ, hoặc là hắn liều mạng chạy trốn, chỉ dựa vào hai người ông ta và Phương Tri Hành, muốn giữ hắn lại cũng không phải là một chuyện dễ.

Phương Tri Hành có hứng thú hỏi: “Nghe ý của ngươi, việc này còn có nội tình à?”

“Đương nhiên!”

Hạng Văn Hồng gật đầu nói: “Thật ra La gia đã phái ra rất nhiều sát thủ nhưng chỉ có hai người các ngươi gặp được bản tôn thôi.”

Lời này vừa nói ra!

Vẻ mặt Mã Tranh Minh ngơ ngác, không rõ tại sao.

Ánh mắt Phương Tri Hành lấp lóe, như có suy nghĩ.

Hạng Văn Hồng không nhanh không chậm giải thích: “Ta biết trong Hồng Hoa môn có nội gián của La gia, hành tung của ta sớm hay muộn sẽ bại lộ cho nên ta dứt khoát tương kế tựu kế, cố ý sắp xếp 30 lộ tuyến chạy trốn rồi tiết lộ cho nội gián.

Vậy thì nếu La gia muốn chặn giết ta, cũng chỉ có thể phái ra toàn bộ nhân thủ tiến hành mai phục trên 30 con đường này, ôm cây đợi thỏ.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0