Chương 490: Câu cá (3)
Chương 490: Câu cá (3)
Hắn cười ha ha: “Chúc mừng hai vị, các ngươi thật sự cực kỳ may mắn, 30 con đường không ngờ các ngươi chọn trúng con đường này.”
Hô hấp Mã Tranh Minh ngưng trệ, trong lòng dần dần xuất hiện sự bất an to lớn.
Hạng Văn Hồng đào một cái hố to, mà ông ta và Phương Tri Hành cực kỳ xui xẻo, đúng lúc chui vào bẫy rập mà người ta bố trí.
Phương Tri Hành bĩu môi nói: “Mưu kế thật hay, ngươi chẳng những mượn cơ hội này phân tán sức mạnh của La gia còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra ra ai là nội gián đúng không?”
“Ha ha!”
Hạng Văn Hồng đắc ý cười to, đột nhiên xoay người nhảy lên, trong gào thét lăng không đánh ra một chưởng.
Đùng~
Thân thể mềm mại của thị nữ áo xanh ngồi trên lưng ngựa run lên, bay về phía trước, ngã ở trước mặt Phương Tri Hành.
“Oa ~”
Thị nữ áo xanh phun ra một miệng đầy máu, phía sau lưng lõm vào một chưởng ấn rõ rệt rất sâu.
Cô ta đau khổ quay đầu qua nhìn Hạng Văn Hồng biểu cảm lạnh như băng, hộc máu nói: “Từ, từ lúc nào ngươi...”
Hai mắt Hạng Văn Hồng phun lửa, tức giận nói: “Tiểu Thanh à Tiểu Thanh, lần đầu tiên lúc ta gặp được ngươi, ngươi cuộn mình trong chuồng heo sắp chết đói, ta cứu ngươi trở về, chẳng những để ngươi không lo áo cơm còn dạy ngươi đọc sách biết chữ, đối đãi ngươi không tệ.
Tuyệt đối không ngờ, người bán đứng ta luôn ở bên cạnh ta, chỉ bởi vì ngươi để lộ bí mật, hại bao nhiêu huynh đệ vô tội bỏ mạng oan uổng!”
Nói còn chưa dứt lời, thị nữ áo xanh đã ngã quỵ xuống, hai mắt rất nhanh mất đi ánh sáng, thấy là không sống nổi.
Phương Tri Hành vỗ tay khen: “Ra tay tàn nhẫn phá nát bông hoa, tuyệt lắm.”
Hạng Văn Hồng lạnh giọng nói: “Hai ngươi không chạy trốn à? Dựa vào độc dược như Phá Hạn đan gia tăng thực lực thì không thể giết được ta đâu!”
Phương Tri Hành đáp: “Không thử làm sao biết chứ?”
Hạng Văn Hồng cười khẩy ha ha nói: “Những chó săn của môn phiệt như các ngươi thật sự không biết sống chết.”
Hắn quay đầu nhìn lão bộc áo xám và thị nữ áo đỏ, nghiêm mặt nói: “Tốc chiến tốc thắng đi, hôm nay chúng ta ngồi thuyền rời khỏi quận Thanh Hà, sớm hay muộn có một ngày chúng ta sẽ giết trở về.”
“Vâng, thiếu chủ!”
Hai chân lão bộc áo xám phát lực, lập tức lăng không nhảy lên, đánh về phía Phương Tri Hành.
Thị nữ áo đỏ đầu tiên là sờ phần eo đầy uyển chuyển, vù một cái, đột nhiên rút ra một thanh nhuyễn kiếm sau đó cô ta xoay người xuống ngựa, rất nhanh xông về Mã Tranh Minh.
Phương Tri Hành ngẩng đầu, trong đồng tử ánh ngược ra bóng dáng của lão bộc áo xám.
Chỉ thấy ông ta duỗi thẳng hai cánh tay giống như đại bằng giương cánh, nâng chân lên cao, một cước đá thẳng vào mặt.
Phương Tri Hành lui về phía sau.
Ầm ầm ~
Động đất!
Giống như một tia sấm chớp bổ lên mặt đất, nổ ra một cái hố to, bụi đất cuồn cuộn, tản ra một vòng tròn sóng không khí.
Lão bộc áo xám đứng trong hố, ngẩng đầu lên.
Lúc này hai chân ông ta vô cớ dài ra một đoạn, thân cao tới 2m5.
Vừa nhìn giống như dưới chân giẫm lên cà kheo!
Tầm mắt Phương Tri Hành ngưng đọng, phát hiện hai chân lão bộc áo xám trở nên tráng kiện kỳ lạ, giống như hai cột sắt, phá nát quần.
“Thối pháp thật thần kỳ!”
Phương Tri Hành nhẹ nhàng khen một tiếng.
Lão bộc áo xám hiển nhiên là hệ Linh Viên.
Hơn nữa, tu vi của ông ta lại đột phá tới Ngũ Cầm cảnh, nắm giữ sự ảo diệu của cân bằng.
Cái gọi là cân bằng, không phải 4 hệ khác đạt tới cân bằng đơn giản như vậy, nhiều hơn chính là khống chế sức mạnh bản thân một cách hoàn mỹ.
Ví dụ lão bộc áo xám là hệ Linh Viên, sau khi nắm giữ cân bằng, cường độ bền dẻo trực tiếp kéo đầy, ngoài ra 3 hệ khác làm chống đỡ, giống như một Kim Tự Tháp hoàn mỹ.
Từ uy lực một cước vừa rồi để phán đoán, sức mạnh của lão bộc áo xám khoảng 10 vạn cân.
“Vậy mà ngươi trốn được?”
Lão bộc áo xám hơi kinh ngạc, ông ta dùng thối pháp là chính, độ bền dẻo và nhanh nhẹn là ưu thế lớn nhất.
Một cước vừa rồi, ông ta không lưu tình chút nào, cho dù là uy lực hay là tốc độ đều cực kỳ kinh người.
Không ngờ không có chút thành tựu nào!
“Làm lại!”
Lão bộc áo xám không cam lòng, hai chân chợt phát lực xông tới, thân pháp cực nhanh, kéo ra một tàn ảnh mơ hồ.
Ông ta rất nhanh vọt tới gần Phương Tri Hành, thân hình nhoáng lên đã di chuyển đến bên cạnh, đồng thời ông ta nâng chân phải lên, dùng tốc độ bẻ gãy nghiền nát quất ra.
Chân dài phá không quét về phía cổ của Phương Tri Hành.
“Ừm, ngươi có chút thực lực đó nhưng không nhiều lắm.”
Phương Tri Hành nâng tay phải lên, đột nhiên túm lấy.
Pặc!
Chân phải của lão bộc áo xám chợt dừng giữa không trung, bị Phương Tri Hành bắt được cẳng chân.
“A cái này!”
Lão bộc áo xám hoảng sợ biến sắc, khó có thể tin.
Nháy mắt sau đó ông ta bị kéo lên, một trận trời rung đất chuyển đập xuống đất.
Ầm~
Mặt đất vỡ ra một lỗ thủng, khói bụi cuồn cuộn, lá cây cuốn bay.