Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Bốn Môn Công Pháp. (2)

Chương 502: Bốn môn công pháp. (2) Chương 502: Bốn môn công pháp. (2)

Phương Tri Hành không nhịn được, cười rộ lên. Hóa ra đây là một em gái lắm lời.

Lão bà tử làm như cũng biết tính tình mặt nạ đỏ, hết cách nên đành nói: “Ngươi mau bắt đầu đi.”

Ngay sau đó...

Bên trong màn trướng, bóng người lắc lư, lên xuống nhịp nhàng.

Một đêm vui sướng yên lặng trôi qua.

Đảo mắt đã đến chiều hôm sau.

Lúc Phương Tri Hành ở trong thư phòng nghỉ ngơi, đột nhiên có người mang đến một cái thiệp mời.

“Giải Ngưu Đao - Lục Tông Cương!”

Phương Tri Hành đọc thiếp mời, trong lòng vui mừng quá đỗi.

Cuối cùng thì vị đại ca đứng đầu Võ Minh ở quận Thanh Hà này cũng chịu gặp cậu rồi.

“A, sao hắn lại mời ngài thế nhỉ?”

Hồng Diệp đột nhiên đi tới, đưa mắt nhìn danh tự viết trên thiếp mời rồi nhướn mày, kinh ngạc nói.

Phương Tri Hành ngạc nhiên hỏi: “Ồ, chẳng lẽ ngươi có quen biết Lục Tông Cương?”

“Cũng không tính là quen biết. Có điều ta từng nghe phu nhân nhắc đến hắn.”

Hồng Diệp nhẹ giọng, tỉ mỉ nói rõ: “Tổ chức Võ Minh này bề ngoài có vẻ cực kỳ rải rác nhưng thật ra tình huống như vậy chỉ giới hạn ở tầng dưới. Càng là cao tầng, tổ chức Võ Minh lại càng nghiêm mật.

Đương nhiên Võ Minh cũng không phải là kiểu bền chắc như thép. Bọn họ chủ yếu chia làm 3 phe cánh: phái quy hàng, phái trung gian, phái tạo phản!”

Phương Tri Hành nghe xong đã hiểu.

Đám phản tặc Tham Lang kia chắc chắn là phe phái tạo phản.

Lộc Ngọc và La gia lại cùng một giuộc, tất nhiên là cậy vào phái quy hàng.

Cậu thử suy đoán: “Tên Lục Tông Cương này hẳn là phái trung gian, đúng không?”

Hồng Diệp gật đầu, nói: “Ừm, Lục Tông Cương là một cao thủ rất có thực lực. Có rất nhiều thế lực tùng thử lôi kéo nhưng hắn lại không hề lay động.

Phương Tri Hành im lặng một lát rồi hỏi: “Quan hệ giữa Lục Tông Cương và Lộc Ngọc là thế nào?”

“Tất nhiên là không tốt lành gì.”

Hồng Diệp cười nói: “Tính kỹ ra thì Lục Tông Cương đại biểu cho phái bảo thủ ở Võ Minh.

Lý tưởng của bọn họ là truyền bá võ thuật đi khắp thiên hạ, phá vỡ tất cả giáo điều, lệnh cấm. Như vậy tất sẽ tạo thành xung đột với triều đình.

Còn Lộc Ngọc lại đại biểu cho thế hệ trẻ trong Võ Minh. Có điều hắn đã thay đổi triệt để, toàn tâm toàn ý quy hàng nên được triều đình coi trọng.

Nghĩ thôi cũng biết Lục Tông Cương cực kỳ bài xích loại người như Lộc Ngọc.

Mặt khác, Lộc Ngọc vốn là nhân viên từ ngoài đến, tham dự võ hội Thanh Hà xong thì sẽ rời đi luôn nhưng không hiểu sao lại chậm chạp, nấn ná ở lại.

Lộc Ngọc hành động không thèm kiêng dè ngay dưới mí mắt Lục Tông Cương, e là đã khiến đối phương khó chịu từ lâu rồi.”

Trong lòng Phương Tri Hành lập tức sáng tỏ.

Sau khi chuẩn bị đầu đủ cậu rời khỏi Ích Hương Trai, nhanh chóng cưỡi ngựa ra khỏi nội thành, hướng thắng đến đường phố bên ngoài thành tây.

Dựa theo địa chỉ ghi trên thiệp mời, Phương Tri Hành rất nhanh đã tìm được ngõ Bạch Liễu.

Nhưng điều làm cậu bất ngờ chính là ngõ Bạch Liễu này không phải khu nhà dân mà lại là một lò sát sinh.

Phương Tri Hành vừa tiến vào ngõ Bạch Liễu đã ngửi thấy mùi vị tanh tưởi nồng nặc.

Đưa mắt nhìn mới thấy rất nhiều đồ tể đang bận rộn làm việc. Bọn họ giết gia cầm, cắt cổ mổ bụng rồi chặt thành miếng nhỏ. Mấy thứ này rửa sạch xong sẽ đưa đến chợ bán.

Quá trình cực kỳ hoàn chỉnh!

Phương Tri Hành tung người nhảy xuống ngựa, đi bộ vào trong.

“Huynh đệ, ngươi tìm ai?”

Một đồ tể trung niên để ý thấy Phương Tri Hành nên mở miệng hỏi.

Phương Tri Hành lắc lắc thiệp mời trong tay, trả lời: “Ta đến tìm Lục Tông Cương.”

Sắc mặt đồ tể lập tức thay đổi. Hắn bỏ con dao xuống, lau tay vào áo mấy lần mới nhận lấy thiệp mời, kiểm tra cẩn thận rồi gật đầu nói: “Đi theo ta.”

Hắn dẫn Phương Tri Hành đi thẳng vào trong, tiến vào một con ngõ nhỏ.

Không lâu sau, phía trước đã xuất hiện một mảnh đất trống.

Phương Tri Hành ngẩng đầu, nhìn thấy có nam nhân trung niên đầu tóc bù xù, cởi trần đeo tạp dề đang giết một con trâu đen.

Vù vù~

Lưỡi đao sắc bén nhanh như điện xẹt cắt chi chít lên da trâu, tách rời gân máu và màng thịt, sâu đến tận xương.

Người đàn ông trung niên liên tục vung đao, đao pháp xuất thần nhập hóa.

Đao mổ trâu cứ như đã hòa một thể cùng cánh tay hắn, hành động cực kỳ tự nhiên, mang đến cảm giác khó mà miêu tả thành lời.

Cứ như vậy, chưa được chốc lát con trâu kia đã bị phanh làm nhiều mảnh.

“Đao pháp thật tuyệt!”

Ánh mắt Phương Tri Hành sáng lên, vỗ tay khen ngợi.

Người đàn ông trung niên tra đao vào vỏ, ngẩng đầu để lộ khuôn mặt tang thương râu ria xồm xoàm nhưng lại không có bất kỳ biểu cảm nào.

Hắn phất tay.

Vị đại ca dẫn đường lập tức quay người rời đi.

“Phương Mậu Phu phải không, mời ngồi.”

Lục Tông Cương đưa tay làm tư thế mời rồi đi đến bên cạnh bàn, nhấc ấm trà rót ra hai cái chén.

Sau đó cứ thế nâng chén, uống ừng ực mấy ngụm.

Cậu ngồi xuống phía đối diện, nâng chén ngấp một ngụm tượng trưng.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0