Chương 504: Thảm thiết
Chương 504: Thảm thiết
Bề ngoài tên Lục Tông Cương này nhanh mồm nhanh miệng, thật ra thích giấu giếm.
Phương Tri Hành đứng lên, cười nói: “Vãn bối trở về chuẩn bị, mong tiền bối chờ tin lành.”
Cậu xoay người rời đi.
Lục Tông Cương nhìn theo, sau một lúc lâu thì vẫy tay.
Một thanh niên mày rậm đột nhiên đi tới bên cạnh Lục Tông Cương, cúi đầu nói: “Sư thúc, có gì dặn dò?”
Lục Tông Cương vuốt chòm râu, chậm rãi nói: “Ngươi tra thử quan hệ giữa Ích Hương trai và La gia.”
Thanh niên mày rậm chần chờ, thấp giọng nói: “Sư thúc, sư phụ từng trịnh trọng dặn dò, nghiêm cấm chúng ta đụng vào bất kỳ sự vụ có liên quan tới La gia.”
Lục Tông Cương nhướng mày, nâng tay gãi đầu, thở dài: “Vậy bỏ đi.”
Thanh niên mày rậm thấy thế, không nhịn được nhắc nhở: “Phương Mậu Phu không phải người thường, hắn thường xuyên ra vào phủ đệ Ngô gia, thỉnh thoảng cũng có thể gặp phải Lộc Ngọc. Người như vậy bối cảnh khá phức tạp, tốt nhất chúng ta đừng tiếp xúc.”
Lục Tông Cương nhíu mày nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta không nên đem công pháp Hoá Yêu cảnh cho Phương Mậu Phu à?”
Thanh niên mày rậm chần chờ nói: “Sự việc quan trọng, chờ sư phụ trở về hẵng đưa ra quyết định.”
Lục Tông Cương gật đầu, cười nói: “Cũng được, trước hết thử Phương Mậu Phu này vậy.”
Cộp cộp cộp ~
Phương Tri Hành cưỡi ngựa, rất nhanh trở về nội thành, lập tức đi tới Phong Ngâm các.
Ông lão râu trắng vừa thấy khách hàng lớn như cậu đến, vui vẻ ra mặt nói: “Công tử gia, có gì dặn dò?”
Phương Tri Hành nghiêm túc nói: “Giúp ta thu thập tung tích của 4 môn võ công.”
Cậu nhanh chóng báo tên 4 môn võ công, nhắc nhở: “Ta cần tin tức xác thực, cụ thể đến nơi nào hoặc là trong tay người nào có công pháp. Ngoài ra, 4 môn công pháp chỉ cần tìm được bất kỳ một môn trong đó thì lập tức thông báo cho ta.”
Lão già vỗ ngực đáp: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Phương Tri Hành sảng khoái đưa tiền đặt cọc, xoay người trở về Ích Hương trai.
Như thế nhoáng cái lại hơn 20 ngày trôi qua.
Cùng với phụ tử Điền thị án sát ti từ quan, quận Thanh Hà cũng dần dần yên bình lại.
Mấy ngày nay, Phương Tri Hành dường như không nhận được nhiệm vụ gì.
Cùng lúc đó, cậu dựa vào thân hình mạnh mẽ, khí huyết vô cùng hùng hồn cùng với sức chịu đựng kéo dài kinh người trở thành ngôi sao của Linh Tu hội.
Những nữ tử giao thiệp trong giới như Ngô Hồng Thu đều muốn thử một lần rốt cuộc vị anh hùng như cậu cứng cỡ nào.
Đương nhiên, Linh Tu hội không thể bại lộ ra ngoài.
Phương pháp âm dương hòa hợp coi trọng chính là âm dương giao hợp, niềm vui nam nữ.
Ý nghĩa là nữ tử tham dự trong đó, tất nhiên phải thất thân với một nam tử xa lạ.
Mà thế giới cổ võ này thật ra vẫn khá coi trọng danh tiết.
Dù sao, không có nam nhân nào muốn cưới một nữ tử từng tham gia Linh Tu hội.
Nếu nữ tử nào đó đã gả cho người ta từ lâu, bởi vì duyên cớ nào đó, cô ta cũng tới tham gia Linh Tu hội.
Không khó tưởng tượng, ánh sáng xanh trên đỉnh đầu trượng phu của cô ta chói mắt cỡ nào.
Không ngờ vẫn có nữ tử như vậy.
Phương Tri Hành thông qua cách chơi của nữ tử là có thể phán đoán ra đối phương đã lập gia đình hay chưa.
Không chỉ một người!
Ngày qua ngày, tuy cuộc sống của Phương Tri Hành trải qua vô cùng thoải mái nhưng cậu rất cẩn thận, trước giờ không bộc lộ tài năng càng không khoe khoang.
Dù sao cậu không biết bản thân cắm sừng ai.
Phạch phạch ~
Chạng vạng hôm nay, một con bồ câu đưa thư vội vã bay vào Ích Hương trai.
“Tối nay giờ hợi đuổi đến hồ Bạch Hạc cách phía nam thành 190 dặm, hiệp trợ Tân Triển Hồng phục kích Điền Thái Hưng, giết chết hắn!”
Phương Tri Hành ngừng thở một lúc, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Hồng Diệp kinh ngạc nói: “Điền Thái Hưng, hiện giờ không phải hắn nên rời khỏi quận Thanh Hà từ lâu à?”
Phương Tri Hành bật cười nói: “Ngươi quên ai ở hồ Bạch Hạc à.”
Hồng Diệp đột nhiên nghĩ tới Nhan Hồng Đào kia ở hồ Bạch Hạc.
Điền Thái Hưng một lòng say mê Nhan Hồng Đào, yêu đến chết đi sống lại.
“Trên đầu chữ sắc có một cây đao!”
Hồng Diệp cạn lời lắc đầu, vì cái này cảm thấy không đáng cho Điền Thái Hưng.
Nói thật, Điền Thái Hưng có tiền đồ tốt, chỉ cần hắn rời khỏi quận Thanh Hà, La gia không có cơ hội diệt trừ hắn.
Trên thực tế hắn cũng an toàn rời khỏi.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn tự cho là thông minh, lén lút trở về quận Thanh Hà, nghĩ rằng trời không biết đất không hay.
Tuyệt đối không ngờ tai mắt của La gia ở đâu cũng có, đã sớm nhìn chằm chằm hắn.
Giờ hay rồi, Điền Thái Hưng vì một Nhan Hồng Đào yêu mà không có được, ngay cả mạng nhỏ cũng đắp vào.
Thời gian cấp bách, Phương Tri Hành nhanh chóng thu thập võ trang, từ mật đạo rời đi, sau khi dịch dung thì lặng yên ra khỏi thành.
Cậu chạy thẳng đến phía nam thành, đầu tiên là đi thẳng theo đường lớn, đi tới một bến đò, ngồi thuyền nhỏ vượt qua sông Thanh Thuỷ.
Sau khi đến bờ bên kia, cậu lại cưỡi ngựa chạy đi.