Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Thảm Thiết (2)

Chương 505: Thảm thiết (2) Chương 505: Thảm thiết (2)

Thời tiết hôm nay khá u ám, bóng đêm dần dần lan rộng, tiếng gió ngoài đồng hoang như nức nở.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng ánh sáng màu trắng rực rỡ.

Phương Tri Hành chăm chú nhìn, phát hiện đó là một hồ nước.

Hồ nước không quá lớn, đường kính đạt tới hơn 3 nghìn mét.

“Hồ Bạch Hạc!”

Phương Tri Hành vui vẻ trong lòng, tranh thủ đuổi tới xem như kịp lúc.

Phóng mắt nhìn lại, trên hồ Bạch Hạc đứng sừng sững một sơn trang cỡ nhỏ.

Sơn trang này tên là Bạch Hạc sơn trang, thuộc về phủ đệ của gia tộc Nhan thị.

Từ sau khi Nhan thị tửu trang bị phá hủy, gia tộc nhân Nhan thị dời tới Bạch Hạc sơn trang ở.

Phương Tri Hành xoay người xuống ngựa, đi vào trong rừng cây bên hồ, huýt sáo.

Rất nhanh, nơi nào đó trong rừng truyền đến phản hồi, cũng là tiếng huýt sáo một dài một ngắn một dài.

Phương Tri Hành lập tức đi qua.

Ở dưới một cây đại thụ, trên đất trống âm u tụ tập mấy chục hắc y nhân bịt mặt.

Phương Tri Hành liếc qua, thông qua thân hình, binh khí còn có một vài động tác nhỏ của bọn họ, cậu phán đoán hơn phân nửa người ở đây là người quen cũ.

Cậu và bọn họ từng cùng nhau tham gia vô số hành động, ví dụ tiêu diệt Phi Ưng môn, Mai Hoa sơn trang v.v...

Tất cả mọi người không buồn hé răng, tận lực không tiết lộ thân phận của bản thân.

Phương Tri Hành tự mình đứng bên cạnh.

Chờ một lát, một bóng dáng lưng còng đi tới, trong tay xách theo một con thanh Trảm Mã đao nặng, xông vào tầm nhìn của đám người.

Quỷ Đao Lưng Gù Tân Triển Hồng hiện thân, mở miệng hỏi nói: “Người đã đủ chưa?”

Một người đáp: “Toàn bộ tới rồi.”

Tân Triển Hồng gật đầu, cẩn thận nói: “Nhiệm vụ đêm nay hơi có tính khiêu chiến, chúng ta chỉ biết là Điền Thái Hưng nhất định sẽ đến Bạch Hạc sơn trang gặp riêng Nhan Hồng Đào, nhưng chúng ta không rõ đến tột cùng bên cạnh hắn dẫn theo bao nhiêu tuỳ tùng.”

Đám người Phương Tri Hành cẩn thận lắng nghe, tự nhiên hiểu được “Tính khiêu chiến” ở đâu.

Điền Thái Hưng là con trai bảo bối của Điền Hiệp Nghĩa, cho dù tuỳ tùng bên cạnh hắn có mấy người, tất cả tuyệt đối đều là cao thủ.

Nếu muốn giết chết Điền Thái Hưng, nhất định phải xử lý tuỳ tùng của hắn trước.

Mọi người nhìn nhau, tâm trạng nặng nề khó hiểu.

Trong lòng đám người rõ ràng nhiệm vụ đêm nay vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ không phải tất cả mọi người có hy vọng nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Tân Triển Hồng vung tay, hạ lệnh nói: “Các ngươi bắt đầu mai phục đi.”

“Vâng!”

Đám người Phương Tri Hành nhận lệnh mà đi, phân tán bên ngoài Bạch Hạc sơn trang, đều tự tìm một góc bí mật nấp vào.

Thời gian dần dần trôi qua...

Bất giác bầu trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách.

Cộp cộp cộp ~

Trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa đến gần.

“Đến rồi!”

Toàn bộ đám người Phương Tri Hành ngừng hô hấp, tập trung tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm trên đường.

Không bao lâu, dưới màn mưa một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy đến.

Tầm mắt Phương Tri Hành ngưng đọng, phát hiện chiếc xe ngựa đó cực kỳ lớn, hơn nữa ở trước và sau xe ngựa đều có người đi theo, số lượng ít nhất 20 người.

Xe ngựa lập tức chạy vào Bạch Hạc sơn trang.

“Bốp!”

Đột nhiên, một bóng dáng lăng không bay lên, từ trên trời giáng xuống đánh về phía xe ngựa.

Tân Triển Hồng ra tay, Trảm Mã đao chém ra!

“Ầm ầm~”

Một đao khủng bố chém xuống, xe ngựa nháy mắt gãy thành hai đoạn.

Gần như đồng thời, hai bóng dáng nhảy ra khỏi xe ngựa.

Trong đó một người chính là Điền Thái Hưng!

Nói chính xác, Điền Thái Hưng bị một người xách trong tay, nhảy ra khỏi xe ngựa.

Người kia mặc đồ màu tím, dáng người có lồi có lõm, là một phu nhân trung niên.

“Có thích khách!”

Những tuỳ tùng trước sau xe ngựa đột nhiên phản ứng lại, liên tục gầm lên.

Tân Triển Hồng đáp xuống đất.

Phu nhân áo tím dẫn theo Điền Thái Hưng cũng đáp xuống đất, dung mạo của bà ta không xem như quá xinh đẹp, biểu cảm lạnh như sương.

Ánh mắt của bà ta nhìn qua, trầm giọng nói: “Ồ, ta còn tưởng là ai, thì ra là Quỷ Đao Lưng Gù Tân Triển Hồng.”

Tân Triển Hồng cẩn thận đánh giá phu nhân áo tím vài lần, kinh ngạc nói: “Người phụ nữ này, ngươi là ai?”

Phu nhân áo tím cười lạnh nói: “Buồn cười! Ngươi không biết ta là ai đã mạo muội chạy tới ám sát Điền công tử?”

Tân Triển Hồng vung tay áo, nhe răng cười nói: “Vậy thì sao, cứ giết hết.”

Tiếng nói vừa dứt!

“Giết!”

Toàn bộ đám người Phương Tri Hành vọt ra, lao đến những tuỳ tùng trước sau xe ngựa.

“Nghênh địch!”

Tuỳ tùng của Điền Thái Hưng đều xoay người xuống ngựa.

Nhân mã hai bên đánh giáp lá cà, triển khai chém giết kịch liệt.

Ầm!

Một hắc y nhân xông đến trước mặt Phương Tri Hành, đột nhiên bay ngược trở về, thân thể vắt ngang, đụng phải Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành thấy vậy, nâng tay lên ấn sau lưng của hắc y nhân, hai chân cà xuống đất lui mấy thước.

“Oa ~”

Hắc y nhân ngã trên mặt đất, ho ra một ngụm máu.

Phương Tri Hành nhìn ngực hắn có một quyền ấn lõm sâu vào.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0