Chương 51: Phiền não
Chương 51: Phiền não
Cổ của Tế Cẩu vặn vẹo, gãy rồi, toàn thân méo mó biến dạng, sau đó bay vút ra ngoài, đụng mạnh vào vách tường, lại té xuống đất, để lại vũng máu đỏ.
Chết rồi!
Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, thò tay ra nắm lấy đuôi của Tế Cẩu, nhấc nó lên.
Cậu nhìn kỹ, a đù!
Tế Cẩu thảm quá đi!
Mặt mũi nó bị cùi trỏ đánh mạnh lõm xuống một lỗ lớn, không phải hỏng mặt bình thường, mà là mặt mày tan tành rồi.
Hơn nữa, sức mạnh của cùi trỏ truyền khắp toàn thân, dẫn đến gãy cổ.
Lại thêm nó bị đánh bay ra ngoài, đụng lên vách tường, không biết đã gãy bao nhiêu xương cốt, chắc chắn nội tạng cũng bị dập hết rồi.
Ngủm ngay tại chỗ!
[Tế Cẩu - Số mạng còn lại:1]
“Ừm, không thể xem thường lực công kích của Thiết Sơn Kháo được…”
Phương Tri Hành âm thầm gật đầu.
Nếu cậu thi triển Thiết Sơn Kháo, chỉ sợ người thường sẽ không chịu đựng được, đụng trúng ai thì người đó sẽ chết.
So sánh đôi chút.
Bạt Đạo Thuật Phổ Thông max cấp, người đao hợp nhất, cũng là gắng đạt được một đao chí mạng
Ai mạnh ai yếu đây?
“Nói ra thì cấp bậc của hai kỹ năng bộc phát này đều là Lv1.”
“Rất khó phân?”
Phương Tri Hành lĩnh hội cẩn thận, cảm thấy Bạt Đao Thuật ưu tú hơn Thiết Sơn Kháo một bậc.
Dù sao phạm vi công kích của rút đao giết người cũng lớn hơn, có thể tiến có thể lùi, mà Thiết Sơn Kháo chỉ có thể áp sát đánh lén.
Nói khách quan chút, chỉ luận đến năng lực công kích, có lẽ hai cái đó không tương xứng.
Nhưng từ góc độ nào đó, Phương Tri Hành rõ ràng thích Bạt Đao Thuật hơn.
Lúc nghĩ đến đây, Tế Cẩu bị treo ngược đột nhiên co quắp.
Phương Tri Hành lập tức lấy lại tinh thần, quan sát cẩn thận.
Lần trước cậu giết chết Tế Cẩu, không có cơ hội nhìn thấy toàn bộ quá trình sống lại của nó, lần này nhất định phải xem cho kỹ mới được.
Chỉ thấy vết thương trên người Tế Cẩu nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, xương cốt phục hồi trở về vị trí cũ, vết nứt được lắp đầy, bộ lông như cũ.
Chớp mắt, Tế Cẩu hết sức thê thảm hồi phục lại như ban đầu, như lắp đặt khôi phục xuất xưởng vậy.
Vô cùng kỳ diệu!
Phương Tri Hành thấy đến mức sợ hãi thán phục, điều này đã vượt qua tưởng tượng của cậu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tế Cẩu trừng mắt nhìn xung quanh, chợt ý thức bản thân đang bị Phương Tri Hành nhấc lên giữa không trung.
“Phương! Tri! Hành!”
“Đệt mợ mày, mày làm thật luôn à?”
Tế Cẩu giãy giụa điên cuồng, giận không kìm được.
Phương Tri Hành cười ha ha, nhấc Tế Cẩu lắc qua lắc lại.
“Tao làm thật? Lẽ nào vừa rồi mày cắn tao thì không phải là thật? Trước mắt cho thấy, những người từng bị mày cắn, dù chỉ bị thương ngoài da đều không ngoại lệ ngủm hết rồi đúng không.” Phương Tri Hành cười giễu hỏi lại.
Cậu vừa dứt lời thì Tế Cẩu đã chột dạ.
Từ khi thức tỉnh [Huyết mạch Liệp Lang], thể chất của nó tăng cường rất lớn, không những có được khứu giác cực kỳ nhạy bén, mà còn có loại năng lực đặc thù.
Đó là Nanh Độc!
Bản thân Tế Cẩu từng thử, nước bọt của nó không có độc, nhưng hàm răng thì lại có kịch độc.
Miệng vết thương trên thân của người bị nó cắn sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu, vết xanh tím sẽ biến thành màu đen, rồi người đó sẽ chết rất nhanh.
Tế Cẩu nghi ngờ Nanh Độc của nó có thể tương tự với rắn hổ mang chúa, thuộc loại độc tố hỗn hợp có thể tạo thành huyết dịch cơ thể người ngưng kết, thần kinh trúng độc, cuối cùng sẽ khiến cho người ta chết nghẹt thở hoặc là suy tim.
Nói tóm lại, Nanh Độc là vũ khí mạnh nhất của nó, cắn ai thì người đó chết.
Tế Cẩu vốn muốn giấu con át chủ bài này, không để cho Phương Tri Hành biết.
Ai ngờ trời tính không bằng người tính.
Hai người họ lang thang trên đường, gặp nguy hiểm, Phương Tri Hành không thể không ra tay, Tế Cẩu cũng không thể không há miệng.
Như vậy nhiều lần thì bị lộ hết rồi!
Hây, nghĩ đến cũng đúng.
Thằng nhóc Phương Tri Hành có ánh mắt rất sắc bén, đầu óc lại thông minh, sao không chú ý được cơ chứ?
Tế Cẩu không khỏi buồn bực tâm tư nhỏ của bản thân bị Phương Tri Hành nhìn thấu, giống như trở về lúc nhỏ, lúc nó copy khi đang làm bài thi thì bị Phương Tri Hành phát hiện.
Tuy Phương Tri Hành không báo cho giáo viên biết, nhưng mỗi lần nó nhìn thấy cậu, trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Nỗi sợ hãi của học sinh kém bị học sinh giỏi chi phối thuở nhỏ lại tập kích đến ở thế giới khác.
Tế Cẩu bị Phương Tri Hành xách lên, trước mắt hiện ra đèn kéo quân.
“Đủ chưa hả, thả tao ra!” Tế Cẩu chợt quát lên.
Phương Tri Hành lắc qua lắc lại, cười giễu nói: “Phục chưa?”
Tế Cẩu nhé răng trợn mắt, tức giận nói: “Chó ngoan không chịu thiệt thòi trước mắt, tao nhường mày một lần vậy.”
Phương Tri Hành cười ha ha, giơ tay lên ném Tế Cẩu xuống giường.
Tế Cẩu lập tức kêu lên: “Mày đợi đó cho tao, sớm muộn cũng có ngày tao giẫm mày dưới chân, để mày hát vang bài Chinh Phục.”