Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 52 - Chương 52: Phiền Não (2)

Chương 52: Phiền não (2) Chương 52: Phiền não (2)

Phương Tri Hành ngồi xuống, hỏi: “Lúc mày chết có cảm giác gì vậy?”

Tế Cẩu chớp mắt, nhớ kỹ lại, chết đi là phía trước đen ngòm, mất đi ý thức, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nó trả lời: “Tao nhìn thấy vợ tao rồi!”

Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu nhìn Tế Cẩu, hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào, còn trầm cảm không?”

Tế Cẩu quả thật không chán nản nữa mà tràn đầy lửa giận, có mục tiêu cuộc đời chó mới, nó muốn xử người đàn ông trước mắt.

Phương Tri Hành đột nhiên thở dài: “Lúc con người đói bụng thường chỉ có một phiền não, nhưng một khi ăn no rồi thì sẽ có rất nhiều phiền não. Tế Cẩu, bây giờ chúng ta có thể ăn no, nếu như mày không tìm được phương hướng của đời người, vậy tao hy vọng tao sẽ trở thành phiền não duy nhất của mày.”

Bộ lông của Tế Cẩu dựng đứng cả lên, nổi da gà, trợn mắt nói: “Mày buồn nôn không vậy?”

Tâm trạng của Phương Tri Hành vui sướng, cậu đứng lên: “Đi, chúng ta ra ngoài ăn bữa ngon lành nào.”

“Ra ngoài ăn ư?”

Tế Cẩu phấn chấn tinh thần, lắc đuôi.

Nói thật, tài nghệ của Phương Tri Hành chẳng ra làm sao cả, hơn nữa mỗi bữa cơm bọn họ đều ăn thịt khô, trứng gà với cơm.

Đã sớm ngán rồi.

Hiện tại đã ăn hết thịt khô và trứng gà, gạo thì còn lại nửa túi.

Một người một chó đi ra khỏi đại viện Trình gia.

Tế Cẩu ngửi thấy các loại mùi tràn ngập trong không khí, vui vẻ nói: “Đi theo tao nào, tao biết ở đâu có đồ ngon.”

Phương Tri Hành nhắc nhở nghiêm túc: “Mày đừng dắt tao đến nhà xí là được.”

“Cút đi mày!”

Tế Cẩu vui vẻ lắc đuôi, bước đi mất hết tính chó.

Tửu lâu Lâm Giang!

Đây là một tửu lâu được xây bên cạnh bến tàu, cũng là tửu lâu xa hoa nhất toàn bộ thị trấn, có một không hai, ông chủ đứng đằng sau là nhà giàu Trần gia.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi đến bến tàu.

Bọn họ đưa mắt nhìn, số người trên bến tàu là số lượng lớn nạn dân tụ tập lại.

Nạn dân ra ngoài từ rặng núi Phục Ngưu, tụ lại ở nơi này, hy vọng có thể ngồi thuyền đi đến nơi khác.

“Gì chứ, phí thuyền lại tăng nữa à?”

“Ông chủ, lòng dạ ngươi cũng thâm độc quá, mới có mấy ngày đã tăng phí thuyền lên gấp đôi!”

Đám nạn dân tụ tập lại trước thuyền có mái che, trả giá với phu chèo thuyền, ồn đến mức mặt đỏ tía tai.

Phu chèo thuyền vẫn bình tĩnh nói: “Hạ du bộc phát lũ lụt, nước sông chảy siết tạm không nói, trong sông còn có thủy quái ẩn hiện, ăn tươi nuốt sống. Hừ, ta dùng mạng để kiếm tiền thì phí thuyền đắt ở đâu chứ? Có lúc phải xem nguyên nhân của bản thân, hiểu không?”

Một nạn dân nói: “Thủy quái gì chứ? Dọa ai vậy, đừng có tùy tiện tìm lý do để tăng giá, bọn ta không dễ lừa như vậy đâu.”

Phu chèo thuyền hừ lên: “Ai lừa ngươi chứ? Ngươi không tin thì có thể đi nghe ngóng xem, mấy ngày trước có chiếc thuyền lớn bị thủy quái lật úp rồi, chết mấy trăm người đó.”

Lúc nói chuyện, một chiếc thuyền nhỏ dừng gần bến tàu, có một gã cường tráng nhảy xuống, đội mũ rộng vành, đeo chiếc túi bằng vải màu trắng.

Bên trong túi vải dường như đựng vật sống gì đó, động đậy, thỉnh thoảng phát ra tiếng chít chít.

Gã cường tráng đội mũ rộng vành xuyên qua đám người, lướt ngang qua một người một chó.

“Thủy quái?”

Phương Tri Hành và Tế Cẩu nhìn nhau, như có điều suy nghĩ.

Tế Cẩu suy nghĩ rồi truyền âm: “Quái thú trong nước có thể lật được thuyền lớn? Có khi nào là sinh vật siêu phàm nào đó không?”

“Ừm, có khả năng đó.”

Phương Tri Hành đáp lại: “Mày thức tỉnh Huyết mạch Liệp Lang, có nghĩa là thế giới này tồn tại sinh linh huyết mạch, nói không chừng là dị chủng hồng hoang đó.”

“Dị chủng hồng hoang!”

Tế Cẩu vừa nghe thấy lời này thì kích động.

Nhân tộc là võ đạo hưng thịnh, vậy thì sinh vật siêu phàm sẽ thế nào?

Có lẽ…

Tế Cẩu không khỏi suy nghĩ miên man, có ý nghĩ kỳ quái.

Phương Tri Hành đi đến tửu lâu Lâm Giang.

Cậu đến đó nhìn, đám người tập trung trước cửa tửu lâu toàn là nạn dân, ai nấy đều bưng bát vây quanh cửa lớn xin ăn.

“Xin đại gia thương xót, thưởng cho miếng ăn, đứa trẻ nhà ta đã 3 ngày chưa được ăn gì rồi.”

“Đói quá, ta sắp chết đói rồi, thương xót cho ta đi.”

“Là mùi gà nướng à? Lão gia lầu trên, thưởng cho ta miếng xương gà được không, ta sẽ dập đầu với các ngươi!”



Mùi thơm trong tửu lâu xốc vào mũi, còn bên ngoài thì toàn là người chết đói.

Người đang đói khát ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, tất nhiên là càng đói hơn.

Cho dù bên ngoài kêu trời kêu đất thì người ở trong tửu lâu vẫn thờ ơ, ăn vẫn ăn, uống vẫn uống, không thèm nghe lấy.

Nạn dân quá nhiều, người người chen lấn nhau.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu đứng bên ngoài đám người, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào để vào tửu lâu.

Đúng lúc này, bốn gã vạm vỡ bước ra khỏi tửu lâu, ai nấy đều có thân thể khỏe mạnh, mặt mày khá ghét, trên người đầy hình xăm màu xanh.

Bọn họ cầm gậy gỗ trong tay, vừa xuất hiện, đám nạn dân đều đổi sắc, sợ muốn chết, quay người bỏ chạy.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0