Chương 53: Bữa tiệc lớn
Chương 53: Bữa tiệc lớn
Có người chạy chậm bị gã vạm vỡ đuổi kịp, giương gậy gỗ lên đánh tơi bời.
Trong chốc lát, hơn mười nạn dân bị đánh đến đầu rơi máu chảy, kêu rên mấy ngày liền.
“Đậu mé, cút ra xa chút cho ông!”
“Nếu còn ai dám làm chậm trễ việc làm ăn của tửu lâu, thì ông sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi đó.”
Bốn gã vạm vỡ có khí thế hung hăng, hung thần ác sát.
Bọn họ rõ ràng là người bảo vệ mà tửu lâu thuê đến, dùng thủ đoạn bạo lực để giữ trật tự, ai khiến bọn họ khó chịu thì bọn họ sẽ cho người đó chịu không nổi.
Nạn dân tản ra.
Phương Tri Hành thấy thế thì tự đi về phía tửu lâu.
“ y đô, đúng là có người không sợ chết kìa!”
Một gã vạm vỡ nhìn thấy Phương Tri Hành thì giận quá bật cười, lắc lắc gậy gỗ, bước lên đón chào.
Phương Tri Hành thoáng ngây ra, sau đó cảm thấy không đúng.
Tế Cẩu thì dừng bước ngay, cười hì hì: “Mày xem bản thân mày đi, áo quần rách rưới, mang giày rơm, có khác gì với đám nạn dân đó chứ?”
Phương Tri Hành cũng phát hiện được vấn đề nằm ở đâu, vội vàng mở miệng hỏi: “Ta không phải là nạn dân, ta đến tửu lâu dùng bữa.”
“Dựa vào ngươi à?”
Gã vạm vỡ hoàn toàn không tin, hắn đưa gậy gỗ lên, nhắm đánh vào đầu.
Khóe miệng của Phương Tri Hành nhếch lên, nghiêng người, thi triển chiêu thức của <Thi;ết Sơn công>, lướt một bước, tiến sát đến gã vạm vỡ, năm ngón tay nắm chạt thành quyền, đập ra một phát.
Chiêu này gọi là “Tai họa bất ngờ”, dùng nắm đấm để đánh vào phần hông của kẻ địch, đánh vỡ gan của hắn.
Bịch!
Gã vạm vỡ hừ lạnh, ngã ngay xuống đất, ôm lấy phần lưng sau, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, một lúc sau thì không đứng nổi nữa, mồ hôi chảy như mưa.
“Hả?”
Ba gã vạm vỡ khác cũng giật mình, nhìn chắm chằm vào Phương Tri Hành, kinh ngạc một cách khó hiểu.
Bốn bọn họ đều là mãnh nam có thân thể khỏe mạnh, phóng mắt khắp toàn bộ thị trấn Tiểu Thanh Hà, chẳng có mấy ai có thể buông quyền với bất kỳ ai trong số họ.
Phương Tri Hành lùi lại một bước, bình tĩnh buông tay: “Ta đến dùng bữa, không phải đến gây chuyện.”
Một gã vạm vỡ cau mày hỏi: “Ngươi có tiền không?”
Phương Tri Hành móc túi tiền ra, lắc lắc, phát ra tiếng loạt xoạt, rồi hỏi: “Đủ chưa?”
Lúc này, đồng tử của gã vạm vỡ co rụt lại, vội nói: “Đủ rồi, mời vào trong.”
Phương Tri Hành thản nhiên cất bước vào cửa, Tế Cẩu thì hấp tấp đuổi theo.
“Đây là chó của ngươi à?” Gã vạm vỡ hỏi.
Phương Tri Hành gật đầu.
Gã vạm vỡ nhắc nhở: “Trong tửu lâu có rất nhiều khách quý, ngươi phải quản chó của mình đó, lỡ như cắn làm người khác bị thương thì ngươi phải bồi thường toàn bộ, tiệm sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
“Ừm, hiểu rồi.” Phương Tri Hành đáp lại, rồi chợt hỏi: “Chỗ nào trên trấn bán y phục vậy?”
Gã vạm vỡ trả lời: “Ngươi có thể đến cửa tiệm tơ lụa mua vải, rồi lại tìm thợ may may y phục cho ngươi.”
Phương Tri Hành lắc đầu, nói: “Vậy thì quá chậm, có loại y phục làm sẵn nào không?”
Gã vạm vỡ trả lời: “Cũng có, trên con phố phía nam, nhưng giá cả của y phục thành bộ không rẻ đâu.”
Phương Tri Hành đã hiểu, cậu quay người bước vào trong đại sảnh của tửu lâu.
Bên trong đại sảnh có rất nhiều bàn rượu hình tròn, trong đó có hơn một nửa là có khách.
Phương Tri Hành tùy ý chọn chiếc bàn trống rồi ngồi xuống, Tế Cẩu cũng nhảy lên trên ghế, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi lẹ.
Tiểu nhị nhanh chóng bước đến, lấy khăn lau sạch bàn rồi cười nói: “Khách quan, muốn gọi gì nào?”
Phương Tri Hành nói: “Đây là lần đầu ta đến đây, có món gì đặc biệt không?”
Tiểu nhị vội vàng nói: “Món đặc biệt thì có rất nhiều, có thịt rút xương, gà con xào gừng, rau xào hà tam tiên…”
Hắn dùng một hơi giới thiệu 7 8 món ăn.
Phương Tri Hành hỏi giá, rồi chọn ba món mặn một nồi cơm.
Tiểu nhị vội vàng nói: “Khách quan, tiệm này là thanh toán trước rồi đưa món ăn lên sau.”
Phương Tri Hành sảng khoái móc tiền ra, tiêu 182 đồng tiền.
Một lúc sau…
Tiểu nhị bưng món thịt rút xương lên đầu tiên!
Chỉ thấy miếng thịt chồng chất trên đĩa, bên trên có rắc vụn gừng và tỏi, thêm bát nước tương, ngửi thôi đã thấy thơm.
Phương Tri Hành không khỏi nuốt ngụm nước bọt.
Cậu đến thế giới này hơn một tháng, đây là lần đầu được hưởng thụ món ăn do đầu bếp làm.
Cậu gắp một miếng thịt lên đưa vào miệng, vị thịt tan ra quả thật khiến người ta không khỏi sung sướng từ trong ra ngoài.
Sau đó, cậu lại gắp một miếng thịt lên chấm với nước tương rồi đưa vào miệng, vị thịt ôm trọn nước tương quả thật rất tuyệt, khiến người ta thèm muốn chết.
“Gâu gâu!”
Tế Cẩu gấp gáp, nó không cầm đũa được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nước dãi chảy thẳng xuống.
Phương Tri Hành trợn mắt, chia nửa số thịt vào bát nhỏ, rồi đặt ở trước mặt Tế Cẩu.
“Nước tương! Tao muốn nước tương!” Tế Cẩu nghiêm túc hét lên.
Nước tương mới là linh hồn của món ăn này!
Phương Tri Hành không thèm để ý đến nó mà tự ăn, còn cắn rất nhanh.
“Gâu gâu, gâu gâu gâu!”