Chương 54: Bữa tiệc lớn (2)
Chương 54: Bữa tiệc lớn (2)
Tế Cẩu sủa ầm lên, không cho nó nước tương thì nó sẽ quậy.
Nó đến thế giới này, ngoại trừ ớt và muối thì vẫn chưa được nếm loại gia vị khác, đã sớm thèm muốn chết.
Tiếng chó sủa nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác, ai nấy đều quay đầu nhìn.
“Mọi người nhìn xem, thời buổi này, người còn không ăn no, vậy mà có người đút thịt cho chó nữa.” Một ông già vuốt râu, lắc đầu thở dài.
“Đó là ai vậy, ăn mặc rách rưới, lại có tiền nuôi chó?” Một người trung niên mặc áo xanh cau mày nói.
Mọi người đều nghị luận.
Phương Tri Hành đều nghe thấy hết, cậu hung hăng trừng mắt Tế Cẩu.
Tế Cẩu không chết không thôi, nó vươn móng vuốt ra: “Nước tương!”
Phương Tri Hành nhe răng, chia nửa bát nước tương cho nó.
Lúc này, Tế Cẩu vui mừng, cuối cùng cũng dừng sủa, vùi đầu vào dùng bữa.
Không lâu sau, món ăn thứ hai được bưng lên bàn.
Vịt quay cay tê!
Da vịt được quay đến khi có màu nâu đỏ, bề mặt bóng loáng, ngoài giòn trong xốp, thơm nức mũi, mùi thơm của khói hòa quyện hoàn hảo với mùi thơm của thịt, rắc thêm một lớp ớt bột rang, vị mặn bên dưới và vị cay bổ sung cho nhau, khiến người ta thèm chảy nước miếng, dư vị bất tận.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là không có bánh cuộn.
Hình như người trong thế giới này vẫn chưa phát hiện ra sức hấp dẫn vô hạn của món bánh cuộn thịt vịt.
Dù vậy, Phương Tri Hành và Tế Cẩu vẫn ăn rất ngon miệng, không thể dừng lại được.
Món thứ ba là cá hấp.
Cá là cá lăng được bắt từ sông Tiểu Thanh Hà, không những chất thịt mềm tươi ngon mà còn ít xương, rất thích hợp ăn chung với cơm.
“Xì xụp~”
Phương Tri Hành ăn không ngừng miệng, quét sạch sành sanh.
Tế Cẩu cũng ăn no căng bụng, chỉ tiếc mình còn nhỏ nên sức ăn không mạnh, không ăn được nhiều như Phương Tri Hành.
“Ợ~”
Phương Tri Hành đặt bát hoa sứ xuống, chùi miệng rồi ợ một tiếng rõ to.
Ba món được ăn sạch sẽ, bát đĩa trống trơn, thậm chí không còn lại một giọt nước canh hay một giọt dầu nào.
Thấy vậy, Tế Cẩu khinh bỉ nói: “Nhìn tướng ăn của mày đi, còn liếm sạch cả đĩa nữa, không thấy xấu hổ à?”
“Mày hiểu cái rắm gì!”
Phương Tri Hành vỗ bụng, thoải mái nói: “Lãng phí đáng xấu hổ, tiết kiệm đáng đáng tự hào!”
Tế Cẩu cảm thấy xấu hổ khi quen cậu, nó nhìn cái đĩa sạch bong, cạn lời đáp: “Tao không phải người, nhưng mày chó thật đó.”
Phương Tri Hành hừ một tiếng đáp: “Mày ăn no rửng mỡ đúng không, nói nhảm lắm thế.”
Trong lúc cãi nhau, hai bóng người tựa vào nhau bước vào quán rượu.
Bọn họ là hai người đàn ông!
Trong hai người này có một nam tử rất trẻ, chừng 15, 16 tuổi, thân hình mảnh mai giống nữ tử, trên mặt bôi son trét phấn, mặc váy hoa eo thon và giày thêu hoa, nếu không nhìn thì thật sự khó phân biệt nam nữ.
Nam tử trung niên còn lại thì khỏe mạnh cường tráng, đầu trọc, khuôn mặt giống hệt Lỗ Trí Thâm, cơ bắp cuồn cuộn, sức vóc hơn người.
Hai nam nhân tay trong tay, vô cùng thân mật, gắn bó keo sơn.
“Đông gia, ngài đến rồi!”
Chưởng quầy và tiểu nhị vội vàng chạy ra đoán, cúi đầu khom lưng.
Đại hán đầu trọc không phải ai khác, chính là độc tử của Trần lão gia, tên Trần Ngọc Sinh.
“Ừ, mấy hôm nay làm ăn thế nào?”
Trần Ngọc Sinh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào đại sảnh, vẻ mặt thờ ơ.
“À, hồi đông gia, tuy việc làm ăn không dễ dàng, nhưng doanh thu của chúng ta không tệ…” Chưởng quầy đi theo sau, nghiêm túc báo cáo.
Đột nhiên, Trần Ngọc Sinh dừng bước quay đầu lại, liếc về phía Phương Tri Hành và Tế Cẩu bên kia, gã nhíu mày không vui mà nói: “Chuyện gì đây, sao chó cũng được vào trong này?”
Chủ quầy vội vàng giải thích: “Đông gia, con chó đó không phải chó hoang, vị khách quan kia nuôi nó.”
Tiểu Nhị bổ sung thêm một câu: “Vị khách quan kia rất thích con chó đó, còn nỡ cho nó ăn thịt nữa.”
“Ồ?”
Nghe vậy, Trần Ngọc Sinh không khỏi quan sát Phương Tri Hành kỹ hơn, lại chủ yếu nhìn Tế Cẩu, gã quay đầu đi rồi đột ngột quay đầu lại.
Đột nhiên, hình như gã phát hiện điều gì đó rất ghê gớm, bước nhanh đến gần, hai mắt nhìn chằm Tế Cẩu, không rời mắt.
“Vãi, làm trò gì thế?”
Tế Cẩu bất ngờ bị một đại hán đầu trọc nhìn chằm chằm, nó giật mình phát ra tiếng gầm gừ thấp.
Phương Tri Hành khẽ nhíu mày, liếc xéo Trần Ngọc Sinh, cơ bắp toàn thân căng lên, lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.
“Đây là chó của ngươi hả?”
Trần Ngọc Sinh không thèm nhìn Phương Tri Hành, mở miệng hỏi.
Phương Tri Hành nhướng mày, đáp: “Là chó của ta, sao vậy?”
Đôi mắt Trần Ngọc Sinh sáng rực, nói thẳng: “Ta mua nó, ngươi ra giá đi.”
Phương Tri Hành sững người.
“Cái gì, mua tao à?”
Tế Cẩu vô cùng ngạc nhiên, nó xù lông rồi nói: “Tên gay lọ này có ý gì đây? Chẳng lẽ hắn thích ăn thịt chó hả?”
Phương Tri Hành im lặng một lúc, lắc đầu đáp: “Chó của ta, không bán.”
Trần Ngọc Sinh nghiêng đầu, nhìn chòng chọc vào Phương Tri Hành, gã lấy một đậu vàng ra từ trong người rồi đặt lên bàn, nói với vẻ hào phóng: “Ta trả ngươi một đậu vàng.”