Chương 55: Màu đỏ
Chương 55: Màu đỏ
“Bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Phương Tri Hành tỏ thái độ kiên quyết, nói dứt lời, cậu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi rồi bước ra ngoài.
Tế Cẩu bắt chước cậu.
Trần Ngọc Sinh nhìn theo, gã hơi nheo mắt, sắc mặt thay đổi liên tục.
Một lát sau, một người một con chó đi trên đường.
Phương Tri Hành truyền âm hỏi: “Có ai theo dõi không?”
Tế Cẩu trả lời: “Tao không thấy, mày thì sao?”
Phương Tri Hành khẽ lắc đầu.
Tế Cẩu do dự nói: “Lạ thật, rốt cuộc tên gay lọ đó nhìn trúng điểm nào của tao vậy?”
Phương Tri Hành cũng rất khó hiểu, cậu cẩn thận nhìn Tế Cẩu từ đầu đến chân.
Bây giờ Tế Cẩu mới được mấy tháng tuổi, tuy có huyết mạch Liệp Lang nhưng cơ thể nó không có điểm nào khác với những con chó bình thường.
Đột nhiên, Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, truyền âm nói: “Tế Cẩu, mày há miệng cho tao xem thử.”
Tế Cẩu há to miệng, ú ớ hỏi: “Nhìn thấy gì rồi?”
Phương Tri Hành nhìn kỹ, không nhịn được mà nhướng mày.
Chỉ thấy hai chiếc răng nanh dài nhất của Tế Cẩu có màu sắc hơi kỳ lạ, màu trắng xen lẫn đỏ.
Phần lớn chân răng có màu trắng sữa bình thường, nhưng phần đỉnh lại có màu đỏ tươi như máu.
Khi ánh nắng chiếu vào, chúng giống như những viên hồng ngọc trong suốt.
Phương Tri Hành nhớ kỹ lại, đại hán đầu trọc từ ngoài cửa bước vào, nắng từ ngoài cửa chiếu vào trong đại sảnh.
Đứng ở vị trí của gã...
“Ra là vậy.”
Phương Tri Hành lẩm bẩm: “Tế Cẩu, mày mọc nanh đỏ rồi.”
Ban đầu Tế Cẩu sửng sốt, nó ngẫm nghĩ rồi bừng tỉnh đáp: “Tao có Nanh Độc, chắc là mấy cái nanh đỏ đó.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Tên gay lọ kia mắt tinh vãi, chỉ liếc mày mấy lần đã phát hiện mày không tầm thường rồi.”
Tế Cẩu nghe vậy, không khỏi đắc ý đáp: “Hừ hừ, là mày mắt người nhìn chó thấp, không phát hiện sức hút của anh đây.”
Phương Tri Hành trợn mắt khinh thường, bọn họ đi về phía phố Nam, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một tiệm may.
“Lão bản, ông có bán kiểu y phục nào phù hợp cho người tập võ không?” Phương Tri Hành lên tiếng hỏi.
Lão bản là một đại thúc trung niên mập mạp, ông liếc nhìn Phương Tri Hành rồi cười nói: “Kiểu y phục nào ta cũng có hết, ngươi có tiền không?”
Phương Tri Hành đành phải lắc lắc túi tiền.
Lão bản thấy vậy lập tức trở nên nhiệt tình, giới thiệu: “Người tập võ dứt khoát mạnh mẽ, kiểu y phục các ngươi mặc hợp nhất chính là đồ ngắn bó sát người…”
Một lát sau, Phương Tri Hành đã thay một bộ đồ ngắn bó sát người màu đen họa tiết con dơi, khi mặc lên người, trông cậu gọn gàng sạch sẽ, không quá xa hoa, oai phong hào hiệp.
Nghĩ đến việc cơ thể mình vẫn có thể tiếp tục phát triển, trở nên khôi ngô cường tráng hơn.
Phương Tri Hành cố ý mua y phục lớn hơn một cỡ, mặc lên người hơi rộng nhưng không ảnh hưởng hành động.
Lão bản rất tốt bụng, ông tặng thêm một dây lụa, còn giúp Phương Tri Hành chải tóc, búi lên rồi dùng dây lụa buộc lại.
Bỗng chốc, hình ảnh một thiếu hiệp giang hồ hiện lên sống động, khí phách ngút trời.
Một từ, soái!
Phương Tri Hành không khỏi cảm thấy vui vẻ, vô cùng hài lòng.
Tế Cẩu nhìn mà thèm thuồng.
Kiếp trước, nó cũng từng tưởng tượng giấc mộng võ hiệp vô số lần, thiếu niên du, tận phong lưu, nhất tiếu xuất môn khứ, thiên lý lạc hoa phong.
Lão bản thấy vội vàng chào hàng: “Khách quan, có muốn mua thêm một chiếc áo khoác ngắn bên ngoài, vừa chống gió vừa chống mưa không?”
“Chống mưa?” Phương Tri Hành liền nói: “Đưa ta xem thử.”
Không lâu sau, một chiếc áo khoác ngắn màu vàng tươi khoác bên ngoài bộ đồ ngắn bó sát của cậu, thêm rất nhiều khí chất hào hiệp.
“Người nhờ y trang, ngựa nhờ yên!”
Phương Tri Hành truyền âm hỏi: “Tế Cẩu, mày thấy thế nào?”
Tế Cẩu quay đầu đi: “Chán ngấy! Đừng khoe khoang nữa, chỉ phí tiền thôi.”
Phương Tri Hành cười vui vẻ nói: “Thế hả, tao định mua cho mày một bộ nữa, haiz, thế thì thôi vậy.”
“Gâu gâu!!”
Một lát sau, một người một chó bước ra khỏi tiệm may.
Khí chất của Phương Tri Hành hoàn toàn thay đổi, giống hệt một thiếu niên du hiệp.
Còn Tế Cẩu cũng mặc một bộ y phục hoa nhí, trông khá lêu lổng, nó thấy phù hợp với gu của mình.
Đi qua những con phố nhỏ, hai người họ trở về đại viện Trình gia.
Vừa vào đại môn, Phương Tri Hành đã phát hiện có khách đến.
Trình Thiên Ân đang tiếp một tráng hán đội nón trúc.
“Đợi đã, chúng ta đã gặp người này rồi.” Tế Cẩu bỗng nhắc nhở.
Phương Tri Hành hoàn toàn không nhớ gì, hỏi: “Ở đâu?”
Tế Cẩu nói ngay: “Ở bến tàu, tao nhớ mùi trên người tên này mà, còn nữa, hắn đeo một cái túi, mùi hương của cái túi đó rất đặc biệt.”
Phương Tri Hành hiểu ra.
Lúc này, Trình Thiên Ân cũng chú ý đến cậu, hắn vẫy tay chào hỏi.
Phương Tri Hành bước đến.
Trình Thiên Ân trông khá vui vẻ, hắn chỉ vào tráng hán đội nón trúc rồi giới thiệu: “Hắn là đệ đệ của ta, Trình Thiên Tích.”
Phương Tri Hành vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Chào đại hiệp!”
Trình Thiên Tích gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nghe đại ca ta nói, thiên phú của ngươi khá tốt?”