Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Biến Đổi Kinh Hoàng (2)

Chương 517: Biến đổi kinh hoàng (2) Chương 517: Biến đổi kinh hoàng (2)

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong hai tháng ngắn ngửi, tu vi của Phùng Giai Dao đột nhiên tăng mạnh lên đến Nhất Cầm cảnh, từ đó mới lấy được sự tán thành của La gia.”

Bành Tuyết Dung im im lắng nghe, trên mặt không có bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào.

Bành Hạo Nhiên chen vào nói: “Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tu vi của Phùng Giai Dao rốt cuộc là tăng lên như thế nào, quá khả nghi luôn.”

Bành Viễn Hùng lạnh lùng hừ nói: “Không tra không biết, tra một cái là nguy! Con gái à, con có nghe nói về Linh Tu hội bao giờ chưa?”

Sắc mặt Bành Tuyết Dung chợt thay đổi, trợn mắt nói: “Con từng nghe qua. Nghe nói là một đám nam nữ không biết liêm sỉ, mưu toan lấy phương pháp hòa hợp âm dương để gia tăng hạn mức tiềm lực cao nhất của bản thân.”

Bành Viễn Hùng gật đầu, lãnh đạm nói: “Phương pháp hòa hợp âm dương đúng là có hiệu quả, Phùng Giai Dao chính là một ví dụ thực tế.”

Bành Tuyết Dung xúc động cực kỳ, cắn răng cười to nói: “Tiện nhân kia, cũng dám dùng loại phương pháp này để lừa dối.”

Bành Viễn Hùng bèn đáp: “Chỉ sợ không phải chủ ý của một mình Phùng Giai Dao, Phùng gia cũng dốc hết sức lực thúc đẩy mối hôn sự kia, một lòng muốn cho Phùng Giai Dao gả vào La gia, chắc chắn cũng tham dự vào trong đó.”

Bành Tuyết Dung suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Phùng Giai Dao tiến bộ nhanh như vậy, người hòa hợp âm dương cùng cô ta vô cùng có khả năng từng dùng Phá Hạn đan. Thế nhưng Phá Hạn đan chỉ có La gia mới có, lẽ nào có người của La gia âm thầm trợ giúp Phùng Giai Dao?”

“Không phải La gia!”

Bành Viễn Hùng cười gằn nói: “Ta tra được, hai tháng trước Phùng Giai Dao từng năm lần bảy lượt tiến vào Ngô gia, liên tục không ngừng, hơn nữa mỗi một lần đều qua đêm không về.”

Bành Tuyết Dung kích động không thôi hỏi: “Có thể bắt được chứng cứ không?”

Bành Viễn Hùng hơi nghiêng người về phía trước, lặng lẽ cười nói: “Có một người cũng hay vào phủ đệ Ngô gia qua đêm, trắng đêm không rời. Chúng ta cơ bản xác định được người đó chính là đối tượng hòa hợp âm dương của Phùng Giai Dao. Chỉ cần bắt được người kia, lấy được khẩu cung, Phùng Giai Dao chắc chắn sẽ thân bại danh liệt.”

“Ai?!”

Bành Tuyết Dung không kìm lòng nổi muốn biết.

Bành Viễn Hùng gằn từng chữ một: “Ích Hương trai, Phương Mậu Phu!”

...

Lúc chạng vạng tối, Phương Tri Hành lặng yên rời khỏi từ mật đạo, cấp tốc ra khỏi thành, một đường chạy về phía nam.

Cậu thành thạo đi tới Bạch Hạc sơn trang, lẻn vào khuê phòng của Nhan Hồng Đào.

Sau một đêm thỏa mãn, cậu lại lặng yên trở về Ích Hương trai.

Phương Tri Hành tiến vào thư phòng, bỗng nhiên nhíu mày.

Tối hôm qua trước khi rời đi, cậu theo thói quen làm một ít bố trí, phòng ngừa có người khác xông vào.

Lúc này, những bố trí kia bị phá hư.

Phương Tri Hành mau chóng mở ra mật thất, kiểm tra một lát.

Bảo đao Đồ Long vẫn còn, võ công bí tịch trên giá sách cũng không thiếu một quyển nào.

Cậu ra khỏi mật thất, kêu: “Tế Cẩu.”

Một con Liệp Lang béo khỏe, lung la lung lay chạy xuống lầu.

Tế Cẩu nói thẳng: “Mày cũng phát hiện rồi đúng không? Đêm qua có một đám hắc y nhân xông vào trong thư phòng, bị tao dọa chạy mất dép.”

“Một đám hắc y nhân...”

Trong lòng Phương Tri Hành khó hiểu.

Đúng lúc này, Sư Diệu Quân nữ giả nam trang đi vào thư phòng, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Phương trai chủ.”

Phương Tri Hành mỉm cười nói: “Diệu Quân huynh, buổi sáng tốt lành, đêm qua ngủ có ngon không?”

Sư Diệu Quân hơi im lặng, trả lời: “Không tốt lắm, có mấy con chuột nhắt lẻn vào phủ, rất ồn ào.”

Phương Tri Hành rùng mình trong lòng, không ngờ Sư Diệu Quân cũng phát hiện có kẻ gian xông vào.

Cậu bèn vội vàng hỏi: “Kẻ cắp có gây tổn thương gì cho Diệu Quân huynh không?”

Sư Diệu Quân lắc đầu cười nói: “Bọn họ không đến bởi vì ta, hình như cũng không có hứng thú gì với tài vật, giống như là đặc biệt đến vì Phương trai chủ ngươi. Bọn họ phát hiện ngươi không ở nhà thì lập tức rút lui luôn.”

Vừa nghe thấy lời này, Tế Cẩu nhất thời không vui kêu lên: “Cô nàng này nói bậy cái gì thế, rõ ràng đám kẻ gian kia là bị tao dọa chạy. Bọn chúng vừa thấy tao một cái là sợ đến tè ra quần, chật vật bỏ chạy kia kìa.”

Phương Tri Hành như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Đa tạ Diệu Quân huynh nhắc nhở.”

Sư Diệu Quân cười nói: “Chuyện nhỏ thôi. Ta ở lại quý phủ của ngươi, được ngươi chiếu cố nhiều như vậy, theo lý nên góp một phần sức mọn.”

Cô phe phẩy cây quạt, phong độ nhẹ nhàng, xoay người đi.

Lúc này Hồng Diệp đi vào cửa, nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi thì kinh ngạc nói: “Đêm qua có kẻ gian đã tới à? Ta không phát hiện một chút nào cả.”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Ừ, tất cả những kẻ gian kia đều là cao thủ. Ngươi lập tức đi báo cáo chuyện này cho đại công tử và đại phu nhân.”

“Vâng!”

Hồng Diệp không chần chờ chút nào, lập tức nghe theo.

Lúc xế trưa.

Bên phía La Khắc Kỷ cấp tốc làm ra hưởng ứng, đưa tin qua đây, kết quả là...

Lập tức dời Sư Diệu Quân đi!
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0