Chương 521: Vồ đến (3)
Chương 521: Vồ đến (3)
Đoàn người không nhịn được chú ý thấy cánh tay phải của người kia vô cùng kỳ lạ, vừa to vừa dài, còn to hơn cả bắp đùi nữa, độ dài cũng đủ để chạm vào lòng bàn chân.
Toàn bộ cánh tay phải quấn quanh băng vải màu trắng.
“Ta, xem như là Cửu Ngưu cảnh đi.”
Hắc y nhân có cánh tay phải kỳ lạ thản nhiên gật đầu, giọng điệu khó hiểu nói: “Ta đã từng thử giải phóng tay phải của mình, kết quả thất bại, biến cánh tay phải thành cái hình dạng quỷ quái này.”
Hắn nhẹ giọng than thở: “Haizz, cái giá phải trả khi hóa yêu thất bại là vô cùng thảm trọng.”
Tuy nói như vậy nhưng mọi người vẫn không khỏi cảm thấy kính nể.
Dù sao người có tư cách hóa yêu, tu vi chắc chắn phải đạt được Ngũ Cầm cảnh viên mãn, hơn nữa khí lực còn đạt đến 9 vạn cân.
Mặt khác, tuy hắn hóa yêu thất bại, cánh tay phải cũng bị vây trong trạng thái “bán giải phóng”, thực lực có lẽ đánh không lại Cửu Ngưu cảnh sơ kỳ chân chính nhưng tuyệt đối mạnh hơn Ngũ Cầm cảnh rất nhiều.
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Để ta giới thiệu một chút tình huống. Thật ra thì nguyên nhân của hành động lần này bắt nguồn từ ta. Tối nay có mười hai hắc y nhân lẻn vào chỗ ở của ta, cố gắng bắt sống ta rồi mang đến Hồng Tùng sơn trang này. Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, giúp đỡ ta lẻn vào Hồng Tùng sơn trang, bắt sống tên đầu tên sau màn.”
Cao thủ Cửu Ngưu cảnh trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Độ khó để bắt sống rất lớn, ngộ nhỡ không bắt sống được thì sao?”
Phương Tri Hành trả lời chắc như đinh chém sắt: “Vậy thì giết chết hắn.”
Hắc y nhân kia hỏi: “Ngươi hiểu biết bao nhiêu về tình huống của Hồng Tùng sơn trang?”
Phương Tri Hành nói thẳng: “Nơi này là một địa điểm bí ẩn. Trước tối nay, mạng lưới tình báo của chúng ta thậm chí còn không biết nơi này có một sơn trang.”
Hắc y nhân nhất thời không còn lời nào để nói, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Chúng ta lẻn vào thế nào?”
“Đơn giản thôi!”
Phương Tri Hành lấy ra một cái bao tải, mở miệng túi ra và nói với hắc y nhân kia: “Làm phiền huynh đệ tủi thân một chút.”
Hắc y nhân nhất thời không nói gì, kiên trì chui vào trong bao.
Phương Tri Hành lập tức túm miệng túi và cột lại, lại nhấc bao tải lên vác trên lưng.
Sau đó cậu chỉ mười một người nói: “Các ngươi đi theo ta, những người khác mai phục ở bên ngoài sơn trang. Nếu nghe thấy tiếng ta hô to thì các ngươi xông tới hành sự.”
Trong lòng mọi người cấp tốc sáng tỏ.
Sau đó, đám người Phương Tri Hành nghênh ngang đi đến đại môn của sơn trang, trực tiếp tiến lên gõ cửa.
Cộc cộc ~
Cửa gỗ phát ra tiếng vọng trầm thấp.
Không bao lâu sau có người mở cửa.
Đối phương là một đại hán vạm vỡ, hắn thấy ngoài cửa lớn xuất hiện mười hai hắc y nhân thì không bất ngờ chút nào, trái lại còn gào lên một câu: “Sao các ngươi chậm thế hả?”
Phương Tri Hành chợt lóe lên dòng suy nghĩ, tức giận kêu lên: “Cái gì gọi là chậm thế hả, con mẹ nó ngươi cho rằng bắt sống một cao thủ Ngũ Cầm cảnh dễ dàng lắm à?”
Đại hán vạm vỡ bĩu môi, nhưng cũng không dám múa mép khua môi gì nữa, mềm giọng nói thẳng: “Mau lên chút đi, trang chủ chờ đến sắp mất kiên nhẫn rồi kìa.”
“Vậy ngươi còn không nhanh chóng dẫn đường đi?”
Phương Tri Hành nói không khách khí chút nào.
Đại hán vạm vỡ đưa tay làm ra tư thế mời, dẫn đường ở phía trước.
Hướng mà hắn đi chính là đại điện cao hơn mười mét kia.
Đoàn người tiến vào đại điện.
Phóng mắt nhìn quanh, không gian trong đại điện trống trải, phải lớn ít nhất bằng hai cái sân bóng rổ nhưng lại rất trống trải, ngoại trừ cột chống ra thì không còn vật gì.
Phương Tri Hành ngẩng đầu, bỗng nhiên tầm mắt ngưng tụ.
Chỉ thấy ở chỗ sâu trong đại điện, một pho tượng đá cao lớn đứng vững.
Dây leo bò đầy trên, bao trùm hết cả mặt ngoài.
Bên dưới tượng đá phương bày ba hàng đèn dầu, toàn bộ đều được thắp sáng, đang cháy bập bùng.
Ngay phía trước đèn dầu là một cái bồ đoàn.
Lúc này đang có một người khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Đối phương trên dưới năm mươi tuổi, vóc người cao gầy, để chòm râu dê, bên trái gò má có một cái bớt đỏ.
Hắn ta vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, đầu đội mũ cao, người mặc một bộ đạo bào màu xanh lục sẫm.
Quỷ dị là trên chiếc áo bào đó có rất nhiều con mắt, có mắt ngang, cũng có mắt thẳng đứng, rậm rạp chằng chịt, nhìn có chút rùng rợn.
Đại hán vạm vỡ vội vàng chạy trước trước mặt đạo bào, quỳ một chân trên đất cúi đầu bẩm báo: “Trang chủ, đã bắt được người rồi.”
Hồng Tùng trang chủ chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt như điện, trong con mắt không có bất kỳ cảm xúc của nhân loại nào.
Hắn ta nhìn đại hán vạm vỡ trước, lại quét mắt sang đám người Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành lập tức ném bao tải xuống mặt đất, không có tùy tiện mở miệng nói chuyện.
“Chư vị khổ cực.”
Hồng Tùng trang chủ mở miệng, tiếng nói khàn khàn trầm thấp giống như lời thì thầm nói nhỏ, khiến người ta nghe xong thấy sợ hãi trong lòng, cực kỳ khó chịu.