Chương 522: Vồ đến (4)
Chương 522: Vồ đến (4)
Hắn ta đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, bước chân đi thong thả tiến dần lên trước, cúi đầu nhìn bao tải tỏ ý nói: “Mở đi.”
Phương Tri Hành lập tức ngồi xổm xuống, nắm miệng túi, kéo mạnh sợi dây ra.
Vụt!
Miệng túi cấp tốc cởi ra, hắc y nhân trong túi trượt ra ngoài giống như cá chạch.
Hồng Tùng trang chủ nhất thời sửng sốt, nháy mắt sau đó, một luồng hàn quang bất thình lình xẹt qua lồng ngực của hắn ta.
Vụt!
Phương Tri Hành tay mắt lanh lẹ, rút đao ra khỏi vỏ, vung đao chém xéo từ dưới lên trên.
Xoẹt xoẹt!
Hồng Tùng trang chủ nhanh chóng lùi lại, áo nứt ra, rơi lên trên ngọn đèn.
Phừng phừng ~
Y phục bị đốt, ánh lửa theo đó sáng rõ.
Hồng Tùng trang chủ nhảy tới bên dưới tượng đá, chau mày, cúi đầu nhìn người mình.
Chỉ thấy lồng ngực của hắn ta hiện lên một đường bạc xéo xuống.
Dần dần, từ đường bạc rịn ra một tia máu tươi.
Phương Tri Hành đột nhiên đánh lén, lấy bảo đao cấp 2 vung chém, đao phong cuốn theo sức mạnh 15 vạn cân.
Hồng Tùng trang chủ bị thương, máu thịt nơi ngực xoay tròn.
Có điều, thương thế của hắn ta không nặng.
Hô hấp của đám người Phương Tri Hành đều cứng lại, trong nháy mắt ý thức được vị Hồng Tùng trang chủ này cũng không phải là kẻ vớ vẩn.
Dù sao một đao đánh lén ban nãy của Phương Tri Hành vừa nhnh chóng vừa cương mãnh, sắc bén vô cùng nhưng thế mà lại không thể chém chết Hồng Tùng trang chủ được, thậm chí không thể tạo thành vết thương nặng cho hắn ta nữa.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong!
Càng khiến người ta rợn cả tóc gáy là, trên ngực của Hồng Tùng trang chủ có từng đường dấu vết màu đen, vô cùng chói mắt.
Dấu vết màu đen ấy càng không ngừng chớp động, khi thì mở ra, khi thì khép kín.
Bên trong dấu vết dường như có đồ vật gì đó đang không ngừng lăn lộn.
Phương Tri Hành chăm chú nhìn kỹ, không khỏi hít ngược lại một hơi khí lạnh.
Cậu thấy rõ, mấy dấu vết đó rõ ràng là từng mí mắt, bên dưới mí mắt là từng con mắt!
Trên cơ thể của một người lại có thể mọc đầy mắt!!
Chí ít có hai mươi con mắt trải rộng khắp ngực và trên bụng.
Con mẹ nó đây là cái tạo hình gì thế?
Thật là quỷ dị!
Hồng Tùng trang chủ ngẩng đầu, sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống, trán nổi lên gân xanh, dữ tợn nói: “Các ngươi là ai?”
Ánh mắt Phương Tri Hành rét lạnh, thản nhiên nói: “Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn bắt sống ta?”
“A?!”
Hai mắt Hồng Tùng trang chủ híp lại, đáy mắt xen lẫn một tia quan sát, nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành cười gằn nói: “Thật là can đảm, ngươi lại dám tìm tới tận cửa luôn cơ.”
Hắn ta giậm chân bước ra, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã tới, vậy ở lại đi!”
Phương Tri Hành lập tức quát lớn: “Người đâu!”
Sau một tiếng hô quát, bên trong trang đột nhiên vang lên tiếng nhanh chóng chạy vội.
“Địch tập kích!”
“Người đâu mau tới đây!”
Đại hán vạm vỡ mở cửa lập tức nóng nảy, kinh hoảng kêu to.
Phương Tri Hành vung tay lên, bảo đao cấp 2 bay ra, phập một cái đâm vào ngực của đại hán vạm vỡ, xuyên thẳng qua trái tim của hắn.
Đại hán vạm vỡ ngã ngửa, một vũng máu nhanh chóng xuất hiện dưới thân thể.
Thấy cảnh này nhưng Hồng Tùng trang chủ nhìn như không thấy và vẫn bình tĩnh.
Hắn ta vốn không hề để tâm đến việc đại hán vạm vỡ bị giết.
Bỗng nhiên!
Hắn ta ngẩng đầu!
Chỉ thấy 1 hắc y nhân từ bên ngoài đại điện xông tới với tốc độ cực nhanh, dải băng trắng thật dài quấn quanh cánh tay phải như cái đuôi kéo lê sau lưng.
Cao thủ Cửu Ngưu cảnh kia dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Khi cao thủ Cửu Ngưu cảnh nhìn thấy Hồng Tùng trang chủ toàn thân mọc đầy con mắt thì nhất thời hạ giọng khẽ kêu lên.
“Yo hê~”
Cửu Ngưu cảnh đáp xuống bên cạnh Phương Tri hành, lặng lẽ dò xét Hồng Tùng trang chủ, tặc lưỡi nói: “Ghê gớm nhể, dị dạng thành như thế à? Xem ra ngươi cũng đã giải phóng thất bại.”
Hồng Tùng trang chủ nhìn cánh tay phải của cao thủ Cửu Ngưu cảnh, lạnh lùng nói: “Hừ, chó chê mèo lắm lông à, việc giải phóng nhục thân vốn cực kỳ nguy hiểm, hóa yêu thất bại mới là chuyện thường như cơm bữa.”
Cao thủ Cửu Ngưu cảnh bật cười lạnh lùng, nói: “Nói thì nói như thế nhưng người bình thường hay chọn tay hoặc chân để tiến hành giải phóng, hà cớ gì ngươi phải chọn con mắt hết lần này đến lần khác chứ?”
Hồng Tùng trang chủ trầm giọng: “Có gì khác biệt ư? Bất luận ngươi chọn bộ phận nào để giải phóng thì một khi thất bại nó sẽ trở nên dị dạng.”
Cao thủ Cửu Ngưu cảnh khinh bỉ nói: “Trông cái bộ dạng ma chê quỷ hờn của ngươi còn đáng sợ hơn ta nhiều, trên thân mọc nhiều con mắt như vậy có tác dụng gì à?”
Hồng Tùng trang chủ nhếch miệng, hít thật sâu rồi nói: “Ngươi thử là biết.”
“Được, đại gia chơi với ngươi tới cùng.”
Cao thủ Cửu Ngưu cảnh rung lắc cánh tay phải, dải băng vải trắng quấn quanh cánh tay rơi xuống.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào cánh tay phải của cao thủ Cửu Ngưu cảnh, nó hoàn toàn mất hết hình dáng của cánh tay con người nên có, bề ngoài bao phủ 1 lớp vảy cá màu đen, bàn tay phải như bàn tay gấu.