Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Kỳ Ngộ (2)

Chương 536: Kỳ ngộ (2) Chương 536: Kỳ ngộ (2)

Vương đại gia hiểu rõ, gật đầu nói: "Nói thật, ta không đề nghị ngươi qua đêm ở Cấm Khu, nơi đấy quá nguy hiểm."

Phương Tri Hành đáp lại: "Xin nói rõ cho ta."

Vương đại gia chỉ cười rồi vỗ đứa trẻ ở trong ngực, than thở: "Đợi chút, để ta dỗ cháu trai ngủ trước đã."

Rõ ràng đứa trẻ đang nằm ngáy…

Phương Tri Hành rất hiểu chuyện, cậu vội vàng móc ra một tờ kim phiếu rồi đưa qua.

Vương đại gia cười ha ha, nhận lấy không chút khách sáo, rồi giao cháu trai cho bà cụ.

Ông nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Không giấu gì ngươi, lúc 13 tuổi ta đã bắt đầu lang bạt Cấm Khu Phong Lôi với phụ thân và thúc thúc của ta, ra sức mấy chục năm, cho đến khi không làm nổi nữa mới lùi lại chơi đùa với cháu, trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng những gì đã trải qua đều không sánh được với đêm đấy."

Phương Tri Hành dựng tai lên, nghe đến mê mẩn.

Vương đại gia tiếp tục nói: "Lần đấy, đội ngũ săn bắn bọn ta gồm 17 người tiến vào Cấm Khu săn giết, bận từ sáng sớm đến chiều tối, thành công săn giết một con hắc hổ lanh lợi, thắng lợi trở về.

Nhưng không ai ngờ trên đường bọn ta trở về đột nhiên gặp phải thú triều, từ trăm đến nghìn con dị thú chạy như điên trên mặt đất như phát điên, vừa hay vọt về phía bên cạnh bọn ta.

Mỗi một bọn ta đều bị dọa sợ, bỏ chạy, hoảng hốt chạy bừa.

Ta cũng chạy loạn, không dễ gì mới trốn được đợt trùng kích của thú triều, may mắn nhặt lại cái mạng, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện bên cạnh không có đồng bạn nào cả.

Càng quan trọng hơn là ta không biết bản thân đang ở nơi nào, mà sắc trời cũng dần tối.

Vì vậy ta đã tìm một chỗ núp vào, chỉ hy vong tỉnh dậy thì trời sáng."

Phương Tri Hành không kìm được mà hỏi: "Ông qua đêm trong khe sâu, hay là trong thế giới dưới lòng đất?"

Vương đại gia trả lời: "Trong thế giới dưới lòng đất."

Phương Tri Hành hít sâu, dựa theo kế hoạch của cậu thì cậu kiên quyết sẽ không qua đêm ở thế giới dưới lòng đất.

Vương đại gia nói tiếp: "Sau khi trời tối, bên trong Cấm Khu đen kịt một màu, đưa tay không thấy được 5 ngón, ngay từ đầu xung quanh vô cùng tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng tim đập và tiếng hơi thở của ta, đều không nghe được gì khác.

Nói thật, ta chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh yên tĩnh đến vậy, yên tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta phát điên.

Sau đó ta đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen tai, đứt quãng truyền đến, lay động bất định."

Vương đại gia trừng mắt, giơ ngón tay lên chỉ vào tai phải của ông.

Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn thì hô hấp ngừng lại.

Lúc này cậu mới chú ý đến bên trong tai phải của Vương đại gia toàn là vết sẹo, giống như bị người ta dùng dao găm rạch vậy.

Vương đại gia kích động, đè thấp âm thanh nói: "Ngươi đoán ta nghe được giọng nói của ai? Đấy là giọng nói của mẫu thân ta, lúc ấy mẫu thân ta đã chết hơn 10 năm, vậy mà ta lại nghe thấy giọng nói của mẫu thân."

Phương Tri Hành nghe xong thì hàng lông mày nhíu lại, bật cười nói: "Là ảo giác à?"

Vương đại gia lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ nghĩ như vậy, nhưng ta dám lấy mạng ra để đảm bảo đấy tuyệt đối không phải là ảo giác, bởi vì ta chẳng những nghe thấy giọng nói của mẫu thân, mà ta còn có thể nói chuyện với bà ấy, bà ấy đã kể lại chuyện lúc nhỏ của ta, rất nhiều chuyện mà chỉ có ta và mẫu thân của ta mới biết."

Phương Tri Hành cạn lời, lúc này cậu không khỏi hoài nghi có phải đầu óc của Vương đại gia không bình thường hay không, có lẽ đêm hôm ấy ông bị kích thích rất lớn, lúc này mới xem ảo tưởng là hiện thực.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, tiền cũng đã chi, đành nghe tiếp vậy.

Sắc mặt Phương Tri Hành nghiêm lại, hỏi nghiêm túc: "Sau đó thì thế nào? Lẽ nào ông và mẫu thân nói chuyện cả đêm?"

Vương đại gia lắc đầu nói: "Không, mẫu thân nói cho ta biết tình cảnh của ta rất nguy hiểm, bảo ta mau rời đi, vì vậy ta đã sờ màn đêm tiến về phía trước dưới sự dẫn dắt của bà ấy.

Sau đó ta đột nhiên thấy xa xa có một tia sáng, trong ánh sáng đấy dường như có một bóng người.

Ta không kìm được mà đi qua, bóng người đấy cũng ngày càng rõ ràng hơn, nhưng ta nhanh chóng phát hiện đấy không phải là người."

Phương Tri Hành tò mò nói: "Ông đã nhìn thấy dị thú nào à?"

"Không phải là dị thú."

Vương đại gia nhặt một cành cây vẽ lên trên mặt đất, vừa vẽ vừa nói: “Ta không cách nào hình dung đấy là thứ gì, dù sao thì ta cũng chưa từng thấy qua thứ kia."

Ông vẽ xong rất nhanh.

Phương Tri Hành cúi đầu liếc mắt, chỉ nhìn thoáng qua đã khiến cả người cậu cứng đờ.

"Chậc…"

Hai mắt của Phương Tri Hành lớn hơn một vòng, trên mặt đất vẽ đường nét của một thứ.

Phàm là người từng xem phim điện ảnh "Transformers" (Rô-bốt biến hình), liếc mắt là có thể nhận ra đó là dáng vẻ của một người máy.

Trong lòng của Phương Tri Hành thầm hét lên “A đù”!

Cậu hít sâu, rồi hỏi: "Ông và vật đấy từng tiếp xúc à?"
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0