Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 537 - Chương 537: Kỳ Ngộ (3)

Chương 537: Kỳ ngộ (3) Chương 537: Kỳ ngộ (3)

Vương đại gia trả lời: "Không, vật đó xuất hiện không lâu thì đột nhiên sụp đổ, ngã trên mặt đất, mặt ngoài rỉ sét loang lổ, không bao lâu sau thì biến thành bụi bặm."

Phương Tri Hành chớp mắt, trong lúc nhất thời khó nói lên lời.

"Sau đấy thì thế nào, ông còn gặp cái gì nữa?" Cậu không khỏi dò hỏi.

Vương đại gia vội vàng nói: "Nói thật, chuyện phía sau ta gặp phải có thể thật sự là ảo giác. Ta sờ màn đêm đi về phía trước, dưới lòng bàn chân là bãi cỏ, nhưng cứ đi cứ đi lại biến thành con đường đá xanh.

Sau đó ta lần nữa nhìn thấy ánh sáng, chỗ sáng lên xuất hiện cái bóng của mấy kiến trúc.

Ta cho rằng bản thân hoa mắt, đi đến gần mới phát hiện thật sự là kiến trúc, còn là một thị trấn có quy mô rất lớn, tên là ‘trấn Linh Tuyền’.

Ta bước vào trong trấn, nhìn thấy khắp nơi trong trấn giăng đèn kết hoa, người đi đường như dệt, cứ như có hội chùa, có người múa sư tử, có người đốt pháo, cực kỳ náo nhiệt.

Ta vừa sợ vừa tò mò nên kéo một người qua hỏi, ta hỏi bọn họ là ai, đang làm gì? Ngươi đoán xem người đấy nói thế nào?"

Phương Tri Hành không tiếp lời, cậu như có điều suy nghĩ.

Vương đại gia nói: "Hắn nói hôm nay là ngày Mục Nguyên hoàng đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn thuế 3 năm, cùng chúc mừng, lão bách tính đều đang ăn mừng."

Phương Tri Hành hơi ngây ra, cậu chợt ý thức được những lời này có vấn đề.

Bởi vì Mục Nguyên hoàng đế đã sớm băng hà, chết gần 200 300 năm rồi.

Vương đại gia giang tay ra, tặc lưỡi nói: "Nếu như người đấy không nói dối thì ta đã gặp được cổ nhân, nhưng sao có thể được?"

Phương Tri Hành dò hỏi: "Ông có nói chuyện với người khác không?"

Vương đại gia gật đầu nói: "Ta hỏi rồi, nhưng mỗi một người đều nói lời giống vậy, bọn họ kiên định cho rằng đấy là năm Mục Nguyên.

Thậm chí ta đã phát hiện một phòng sách trên trấn, ngày tháng được ghi chép trên thư tịch mới nhất ở bên trong toàn là Mục Nguyên."

Phương Tri Hành càng nghe càng thấy thái quá, đầu tiên Vương đại gia gặp được Transformers, sau đó lại xuyên không về quá khứ.

Nếu cậu không phải là người xuyên không, chỉ sợ sẽ tát cho Vương đại gia một cái.

"Sau đó thì thế nào?" Cậu hỏi.

Vương đại gia trả lời: "Trong lòng ta tràn đầy nghi hoặc khiến cho đầu óc choáng váng, tê cả da đầu, gục ở góc đường ngủ thiếp đi.

Đợi ta tỉnh lại thì trời đã sáng, ta bò dậy nhìn quanh thì không còn trấn Linh Tuyền nào cả.

Chỉ có một mình ta nằm trong rừng cây, xung quanh cũng không có dấu vết thị trấn từng xuất hiện.

Sau đó, một mình ta lưu lạc ở nơi hoang dã, may mắn gặp được một đội ngũ săn bắn, cùng rời khỏi Cấm Khu với bọn họ, lúc này mới an toàn thoát ra ngoài."

Phương Tri Hành nghe xong, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới ổn.

Vương đại gia đứng dậy đi vào trong nhà, chỉ chốc lát lại đi ra, tay cầm một cuộn giấy phiếm vàng.

"Ta biết ngươi sẽ không tin ta."

Vương đại gia nói năng có khí phách, dè dặt mở cuộn giấy ra.

Phương Tri Hành nhìn kỹ, phát hiện trên cuộn giấy rõ ràng là một bản đồ, dường như là quận Thanh Hà, còn là bản đồ cổ.

Vương đại gia nghiêm túc nói: "Sau khi trở về, ta nghĩ mãi không ra, đã nói những gì bản thân trải qua cho người khác, kết quả chẳng những không ai tin ta, trái lại còn dẫn đến không ít lời châm chọc khiêu khích.

Trong lòng ta không phục nên đã điều tra, mấy năm sau ta bất ngờ phát hiện một bản đồ cổ."

Ông chỉ vào một điểm trên bản đồ cổ, trợn mắt nói: “Ngươi nhìn xem đây là đâu?”

Phương Tri Hành tập trung nhìn vào, điểm được đánh dấu chính là “trấn Linh Tuyền”.

Cậu nhạy bén móc ra tấm bản đồ mới nhất từ trong ngực, đặt với nhau để so sánh.

"Đù…"

Phương Tri Hành không khỏi giật mình.

"Ha ha, phát hiện rồi đúng không?"

Vương đại gia vô cùng kích động, mặt mày hớn hở nói: "Vị trí của trấn Linh Tuyền chính là Cấm Khu Phong Lôi hiện tại!

Nói cách khác, rất lâu trước đây không có Cấm Khu Phong Lôi, sau này nó mới xuất hiện."

Phương Tri Hành trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Ví dụ cách nghĩ của đại gia ông là đúng, vậy người của trấn Linh Tuyền đâu rồi?"

Vương đại gia buông lỏng tay nói: "Ta cũng không biết, dù sao thì mấy năm ta điều tra, không một ai còn nhớ đến trấn Linh Tuyền."

Phương Tri Hành hít sâu mấy hơi, cậu trầm ngâm nói: "Nếu như Cấm Khu không tồn tại ngay từ đầu, vậy thì cái gì dẫn đến nó xuất hiện chứ?"

Vương đại gia không cách nào trả lời vấn đề này.

Những chuyện ly kỳ chỉ là lúc về già ông tự suy nghĩ tự thỏa mãn, không hề tưởng thật.

Một lát sau, Phương Tri Hành đi ra khỏi nhà của Vương đại gia, hàng lông mày nhíu lại phiền phức, nỗi lòng phập phồng bất định.

"Từ những gì mà Vương đại gia trải qua, tuy quá trình tương đối ly kỳ nhưng dường như ông ta không gặp phải bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng."

Phương Tri Hành suy nghĩ cẩn thận rồi lần nữa mắt nhìn vào điều kiện 9.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0