Chương 538: Qua đêm
Chương 538: Qua đêm
"Qua đêm ở bên trong Cấm Khu cấp 4, chỉ nói bên trong Cấm Khu, không nói là bắt buộc ở chỗ sâu trong Cấm Khu, có lẽ có thể dùng thẻ bug!"
Bất giác, đến chạng vạng.
Từng đội ngũ săn bắn bước ra từ Cấm Khu Phong Lôi.
Doanh trại náo nhiệt lên.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn sắc trời, thở sâu, đi ngược chiều.
Đi đến lối vào của Cấm Khu.
Phương Tri Hành móc ra một sợi dây thừng dài.
Cậu cột một đầu của dây thừng lên trên cây ở phía ngoài, hơn nữa còn dùng tảng đá lớn đè lên.
Sau đó cậu bước vào Cấm Khu, đi về phía trước, vừa đi vừa buông lỏng dây thừng.
Cậu dừng lại ở chỗ cách lối vào khoảng 50 mét.
Từ phạm vi thực tế của Cấm Khu mà nói, lúc này Phương Tri Hành đúng lúc ở trong Cấm Khu 2 mét.
"Ừm, chính là chỗ này."
Phương Tri Hành cột đầu khác của dây thừng lên cổ tay, sau đó tìm một cái cây lớn, khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sắc trời trầm xuống.
Tối khủng khiếp, đúng là đen như mực, vươn tay ra không thấy được 5 ngón.
Phương Tri Hành vừa quay đầu thì trơ mắt nhìn thấy ánh sáng ở lối vào yếu ớt đi từng tí một, cuối cùng hoàn toàn mất tăm.
Bóng tối vô cùng vô tận giống như thuỷ triều nuốt hết, bao vây lấy cậu.
Trong nháy mắt, Phương Tri Hành như chìm vào đáy nước, sâu trong nội tâm sinh ra chút hồi hộp.
Đó là bản năng sợ hãi của nhân loại đối với bóng tối.
Phương Tri Hành hơi thở ra, lù lù bất động, cậu chậm rãi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Đêm nay cậu không dự định ngủ.
Thức qua đêm nay thì sẽ thành công.
Nhưng sau khi bóng tối vô tận phủ xuống, Phương Tri Hành nhanh chóng phát hiện âm thanh quanh mình cũng biến mất theo.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh.
Thật sự là quá yên tĩnh!
Theo lý, Cấm Khu là nơi vô cùng náo nhiệt, có các loại dị thú, bao gồm cả chim bay, cá, côn trùng… còn có tiếng sấm vang dội, gió to quét đến, phát ra tạp âm.
Nhưng lúc này cứ như có người nhấn nút tạm dừng, thời gian ngừng lại!
Phương Tri Hành nhíu mày, cậu giơ tay lên cẩn thận cảm nhận bầu không khí.
Cậu xác nhận có gió thổi lên làn da, gió còn không nhỏ.
Nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng gió.
"Đúng là quỷ dị…"
Phương Tri Hành điều chỉnh hô hấp và nhịp đập của trái tim, dần để bản thân hòa nhập vào hoàn cảnh như tắc kè hoa, tĩnh lặng như một tảng đá không có sinh mạng.
"Tiểu Hành!"
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai của Phương Tri Hành.
Trong lòng Phương Tri Hành hơi hồi hộp, cậu đột nhiên mở mắt ra, nghiêng tai lắng nghe.
"Tiểu Hành!"
Lại một tiếng hô hoán truyền đến, lần này còn rõ ràng hơn cả lần trước.
"Mẹ?"
Hô hấp của Phương Tri Hành dồn dập, cậu đã nghe thấy mẹ gọi cậu.
"Tiểu Hành, ngực của mẹ đau quá, con mau lấy mấy viên thuốc giảm đau đưa cho mẹ."
Mẹ đang kêu.
Phương Tri Hành nghe đến bên tai thì hàng lông mày nhíu lại phiền phức, cậu nhanh chóng bóp nát tất cả tạp niệm ở trong lòng, tâm lặng như nước.
Thế giới yên tĩnh lại.
Mẹ đã sớm bị bệnh qua đời, Phương Tri Hành đã tận mắt nhìn thấy bà ấy hỏa táng, tro cốt được chôn cất ở sau núi của quê nhà.
"Đây là ảo giác à?"
"Sao ta lại xuất hiện trong loại ảo giác này được?"
Hàng lông mày của Phương Tri Hành nhíu lại, trong lòng hiện lên một phỏng đoán.
Đêm tối ở Cấm Khu không có ánh mặt trời chiếu vào, đất đai hoặc thực vật ở nơi này có lẽ sẽ phóng ra một loại thể khí độc.
Người hít thể khí độc vào thì tinh thần sẽ chịu ảnh hưởng, đồng thời sẽ đánh mất thính giác.
Lúc cậu đang suy nghĩ…
"Tiểu Hành, con có nghe thấy không? Con không xuất hiện ảo giác đâu, đúng là mẹ đang nói chuyện với con đấy."
"Hiện tại tình cảnh của con rất nguy hiểm, con phải rời khỏi nơi này mau."
"Nhìn bên trái của con đi, bọn họ sắp đến rồi."
Mẹ đang lải nhải.
Phương Tri Hành không tuân theo, cậu củng cố lại tinh thần.
Nhưng một giây sau, một chùm sáng từ bên trái chiếu qua.
Phương Tri Hành quay đầu, ánh sáng chói mắt chiếu vào nhãn cầu khiến cậu không khỏi đưa tay ra che.
Ánh mắt của cậu xuyên qua giữa ngón tay nhìn đi thì thấy được 3 nguồn sáng đi đến.
Khoảng mấy trăm mét, quang ảnh lắc lư lộ ra 3 bóng dáng khổng lồ, đường nét mơ hồ là hình người, chậm rãi đi đến gần.
Phương Tri Hành nhanh chóng đứng lên, quỳ một chân trên đất ngóng nhìn.
"Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!"
Chỉ chốc lát, Phương Tri Hành đã nghe thấy một tràn tạp âm giống như tiếng ồn trắng trong mấy loại radio kiểu cũ phát ra vậy.
Tiếng ồn trắng: là một loại âm thanh chứa tất cả các tần số cùng mức độ âm lượng như nhau, tạo ra một âm thanh liền mạch và nhịp nhàng.
Tiếng ồn trắng: là một loại âm thanh chứa tất cả các tần số cùng mức độ âm lượng như nhau, tạo ra một âm thanh liền mạch và nhịp nhàng.
3 bóng dáng khổng lồ ít nhất cũng cao 6 mét, bước chân rất lớn, càng ngày càng gần.
Phương Tri Hành lặng lẽ không lên tiếng, chỉ cầm bảo đao Đồ Long, toàn thân tụ lực.
Không lâu sau, 3 bóng dáng khổng lồ đột nhiên dừng lại, đồng thời ngồi xổm xuống mặt đất, không nhìn rõ bọn nó đang làm gì.