Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 539 - Chương 539: Qua Đêm (2)

Chương 539: Qua đêm (2) Chương 539: Qua đêm (2)

Một lúc lâu sau bọn nó đứng lên, rẽ bước về hướng khác.

Phương Tri Hành nhìn khoảng cách, 3 bóng dáng khổng lồ cách cậu gần trăm mét.

Cậu suy nghĩ rồi vòng qua phía sau cây, mở ra Đồng Tử Xích Huyết ngóng nhìn.

Liếc nhìn lại, 3 bóng dáng khổng lồ không tản ra tia huyết khí Lang Yên nào cả.

Phương Tri Hành thấy vậy, chợt đóng Đồng Tử Xích Huyết lại.

Nhưng dường như đồng thời, 3 bóng dáng khổng lồ như phát giác được gì đó, đột nhiên dừng bước chân, lần nữa chuyển hướng đi về phía của Phương Tri Hành.

Không bao lâu, 3 bóng dáng khổng lồ càng bước càng nhanh, đi đến gần đó.

Phương Tri Hành ngẩng đầu lên thì đồng tử co rút mạnh.

Vỏ ngoài của 3 bóng dáng khổng lồ được cấu tạo bằng kim loại, rõ ràng là cơ giáp.

"Xẹt xẹt!"

Tiếng ồn trắng càng vang hơn, đâm vào màng nhĩ của người ta.

Đột nhiên một cơ giáp trong số đó chỉ ngón tay về phía Phương Tri Hành.

Cơ giáp còn lại thì tách ra một trái một phải, đánh bọc sườn.

Sau nháy mắt, cơ giáp bên trái xông đến, Thiết quyền nhanh chóng đập mạnh về phía Phương Tri Hành.

Bịch!

Bụi đất tung bay!

Thiết quyền hãm sâu vào bùn đất, trên mặt đất hiện ra một cái hố to.

Vút!

Trong bụi mù có một bóng dáng chợt vọt ra, nhảy lên thật cao, dường như là một bước lên trời, nhảy lên đỉnh đầu của cơ giáp.

Phương Tri Hành dùng cả 2 tay cầm bảo đao Đồ Long, chém xuống đầu của cơ giáp.

Ầm!

Cơ giáp nứt ra như đậu hũ vậy, sau đó hóa thành rỉ sắt, tán lạc trong không trung.

Phương Tri Hành hơi ngây ra, đao được chém xuống như là chém vào không khí, không có bất kỳ phản chấn nào.

Cơ giáp bên phải cũng lao đến.

Phương Tri Hành không vội tiến công mà quan sát kỹ, lúc này mới chú ý đến mặt ngoài cơ giáp rỉ sét loang lổ, vụn sắt không ngừng rơi xuống.

Cậu nhảy về phía sau, nhanh chóng mà linh hoạt, cơ giáp đuổi sát điên cuồng, nhưng tốc độ rõ ràng là không theo kịp.

Phương Tri Hành thấy vậy thì yên tâm.

Cơ giáp thoạt nhìn rất uy vũ, kỳ thực sức chiến đấu bình thường thôi, chất lượng rất tệ, như phế phẩm được lắp ráp từ đống linh kiện bỏ.

Phương Tri Hành như mèo đùa chuột, càng phát ra thành thạo.

2 cơ giáp còn lại thì cùng nhau bắt cậu, nhưng lại không chạm được vào góc áo của cậu.

Một lát sau, 2 cơ giáp đột nhiên ngã nhào xuống, té xuống đất, rơi lả tả, mảnh vụn rơi xuống đất như mưa.

Giây lát sau đó, những mảnh nhỏ máy móc rỉ sét, tan vỡ, biến thành đống bụi, tiêu tán không còn gì với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Thế giới lần nữa yên tĩnh lại, tĩnh mịch không tiếng động!

Trong lòng Phương Tri Hành cảm thấy khó hiểu.

Transformers lúc Vương đại gia qua đêm ở Cấm Khu gặp được có lẽ là loại cơ giáp này.

Nhưng đây là thế giới cổ võ thì cơ giáp ở đâu ra?

Phương Tri Hành thu hồi bảo đao Đồ Long, sờ màn đêm đi đến dưới cây đại thụ, vươn tay sờ lấy dây thừng.

Vừa nãy lúc chiến đấu, cậu đã cởi dây thừng ra ném lên trên mặt đất.

"Chậc, dây thừng đâu rồi?"

Phương Tri Hành lục tìm chỗ sợi dây thừng bị ném đi trong ký ức, sờ soạng cả nửa ngày, một tay đầy bùn nhưng vẫn không tìm được dây thừng.

Cậu không thể không mở rộng phạm vi, sờ soạng trong phạm vi mấy mét.

Lúc đang sờ!

Đột nhiên tay cậu chạm phải một thứ cứng rắn bằng phẳng, giống như là phiến đá.

Cậu lại sờ về phía trước, rất nhanh, một thứ có hình dạng phiến đá hình chữ nhật hiện ra trong tay cậu.

"Cậu nhóc, ngươi đang sờ cái gì vậy?"

Một âm thanh bất thình lình truyền đến từ bên cạnh.

Phương Tri Hành hơi rét, cậu ngẩng đầu nhìn lên, rồi cứng ngay tại chỗ.

Không xa bên cạnh xuất hiện một quầy hàng bán búp bê vải.

Mặt sau quầy hàng có một chủ quán là nam nhân trung niên, đôi mắt hẹp dài, để chòm râu dê, đang ló đầu nhìn cậu.

Phương Tri Hành đứng mạnh lên, cậu nhanh chóng nhìn ngắm 4 phía thì phát hiện bản thân đang ở trên một con phố dài.

Trên đường giăng đèn kết hoa, người đi đường lui tới, dường như đang đón lễ.

Phương Tri Hành hít một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn về phía cổng lầu ở phía sau.

Tấm bảng treo ở cổng lầu thình lình viết 3 chữ "trấn Linh Tuyền".

"A đù!"

Sắc mặt của Phương Tri Hành nhanh chóng trầm xuống, cậu đi ngay về phía chủ quán, hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

Chủ quán cười nói: "Ngày đại hỷ, Tân Hoàng đăng cơ, ngày lành của lão bách tính chúng ta sắp đến rồi!"

Phương Tri Hành hỏi: "Ngươi nói là Mục Nguyên hoàng đế à?"

"Đúng rồi!"

Chủ quán liên tục gật đầu.

Phương Tri Hành hơi im lặng, cậu móc ra một tấm kim phiếu từ trong ngực rồi đưa qua đó, nghiêm túc nói: “Ta mua búp bê vải này.”

Chủ quán vô cùng vui mừng, hắn nhận kim phiếu rồi nhìn, đột nhiên ngây ra, lại lật kim phiếu nhìn mấy lần, nghi ngờ nói: "Đây là thứ gì?"

Phương Tri Hành hỏi: "Ngươi không nhận ra kim phiếu à?"

Chủ quán vội vàng nói: "Kim phiếu ai mà không nhận ra, nhưng ta chưa từng thấy loại kim phiếu này, không lẽ là giả đấy chứ?"

Phương Tri Hành thầm nghĩ quả nhiên.

Ví dụ cậu xuyên không đến năm Mục Nguyên, có lẽ người của thời đại đó sẽ không nhận ra kim phiếu của hiện tại.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0