Chương 546: Trốn truy sát (3)
Chương 546: Trốn truy sát (3)
Thuyền có mái che nhanh chóng tăng tốc rẽ nước tiến lên trước.
Không bao lâu, thuyền có mái che đuổi kịp chiếc thuyền buôn lớn phía trước.
“Tế Cẩu, lên thuyền!”
Phương Tri Hành giậm mũi chân đằng không nhảy lên trên sàn chiếc thuyền lớn.
Tế Cẩu cũng phát lực vào 4 chân đè chiếc thuyền có mái che chìm xuống rồi bất ngờ nổi lên.
Nó cũng phi lên trên sàn thuyền.
“Á, có sói!”
Các thuyền viên trên sàn thuyền vừa nhìn thấy Tế Cẩu lập tức bị dọa sợ hết hồn, ngồi phịch xuống sàn tàu lộn nhào.
Phương Tri Hành không để ý đến bọn họ mà chạy thẳng về phía người trung niên cầm lái kia, ông bà ta có câu: bắt giặc phải bắt vua trước.
Người trung niên cầm lái chính là chủ nhân của chiếc thuyền lớn này, hắn vừa nhìn thấy 1 người 1 chó bất thình lình mạnh mẽ xông lên thuyền thì lập tức cầm lấy roi da thật dài, lăng không vung roi lên.
Bốp~
Chiếc roi dài đánh mạnh lên sàn thuyền phát ra tiếng vang chói tai, rất có uy thế.
Hắn quát lên: “Các ngươi là ai?”
Phương Tri Hành thoắt 1 cái, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
Người trung niên cầm lái hoa mắt, bỗng 1 bàn tay to lớn đặt lên bờ vai hắn.
Sức mạnh kinh khủng ép tới mức đầu gối của hắn lập tức khuỵu xuống rồi lại bị nhấc lên.
Trong tích tắt này, nhịp tim của hắn tăng nhanh, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, da đầu tê dại.
Phương Tri hành thản nhiên nói: “Lập tức tăng tốc đi về phía trước, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm hại bất cứ kẻ nào.”
Người trung niên cầm lái ngạt thở, lắp bắp: “Hảo hán, ta sẽ làm theo lời ngươi.”
Hắn lại tiếp tục cầm lái, quay sang đám thuyền viên và la lên: “Giương buồm, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên.”
Một đám thuyền viên nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm Phương Tri Hành và Tế Cẩu, trong lúc nhất thời ai cũng sợ mất mật, không biết phải làm sao.
“Các ngươi điếc rồi à, nghe mệnh lệnh của ta!”
Người trung niên cầm lái khẩn trương, nghiêm nghị quát.
“Vâng!”
Cuối cùng, các thuyền viên cũng lấy lại tinh thần, đồng loạt bận rộn tay chân.
Phần phật!
Vải bạt được hạ xuống, bị gió thổi qua, mở căng hết cỡ thành hình cung.
Tốc độ của chiếc thuyền lớn được tăng lên, đúng là lướt nhanh thấy rõ.
Phương Tri Hành xoay người đi đến đuôi thuyền, lập tức phát hiện 1 chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ đang đuổi theo.
Cậu quay đầu nhìn khắp sàn thuyền bỗng phát hiện 1 khúc gỗ tròn to bằng bắp đùi và dài hơn 4 mét.
Khóe miệng Phương Tri Hành hơi cong lên, bàn tay to túm lấy khúc gỗ tròn, cơ bắp trên cánh tay rục rịch, đột nhiên dùng sức ném nó ra như thể ném lao vậy.
Khúc gỗ bay qua mặt nước đập vào đáy mũi thuyền tạo thành 1 cái lỗ lớn rồi chui vào.
Ào ào~
Nước sông lập tức chảy ngược vào trong khoang thuyền.
Những người trên chiếc thuyền chiến kia hoảng loạn thấy rõ, ai nấy đều chen lấn nhau nhảy xuống thuyền bỏ trốn.
Phương Tri Hành cười khẩy, quay người bước đến bên cạnh người trung niên cầm lái, cười nói: “Ta vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của đại cao?”
Người trung niên cầm lái vội vàng trả lời: “Không dám nhận, bỉ nhân là Dương Đại An.”
Phương Tri Hành hỏi: “Thuyền này của huynh đang đi đến đâu vậy?”
Dương Đại An vội nói: “Ta đang đi về bến tàu Bạch Thạch hướng hạ du, bọn ta phải vận chuyển lương thực ở bên đấy đến quận thành.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, lấy bản đồ ra nhìn một chút, chỉ vào 1 điểm và nói: “Nơi này có bến đò Lô Vi, huynh dùng tốc độ nhanh nhất đưa ta đến nơi này, ta sẽ tự xuống thuyền rời đi.”
Dương Đại An vui mừng quá đỗi, vội nói: “Hảo hán yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đến đúng địa điểm.”
Phương Tri Hành không nói gì thêm, tự mình bước tới đầu thuyền.
Tế Cẩu đợi trên sàn thuyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm những thuyền viên kia, phòng ngừa có người lươn lẹo.
Trong lúc bất giác, trời đã chạng vạng tối.
Gió từ từ ngừng thổi.
Thuyền lớn không còn chạy nhanh như trước nữa.
Lúc này, giờ cơm đã đến.
Dương Đại An bước đến trước mặt Phương Tri Hành, khẩn cầu: “Hảo hán, trên thuyền bọn ta không có đồ ăn, bình thường đều phải lên bờ ăn cơm, bây giờ cần phải tìm bến đò đỗ lại, ngài xem…”
Phương Tri Hành trả lời: “Huynh phái 3 thuyền viên xuống thuyền mua thức ăn, đóng gói đem về đây.”
“Vâng vâng!”
Dương Đại An lập tức sắp xếp xong xuôi.
Một lát sau, thuyền lớn rẽ hướng, chậm rãi lái về phía bờ và đỗ lại.
Ba thuyền viên nhanh chóng chạy xuống thuyền, thoáng cái đã chạy mất dạng.
Đám người chờ đợi càng lo lắng, chớp mắt đã trôi qua nửa tiếng.
Ba thuyền viên mãi vẫn chưa trở về.
Tế Cẩu lo lắng nói: “Sao đi lâu vậy, chẳng lẽ 3 người kia chạy trốn rồi đấy chứ?”
Phương Tri Hành cau mày, mở Đồng Tử Xích Huyết quét mắt lên bờ, da mặt lập tức căng cứng.
“Đến nhanh thật đấy!”
Phương Tri Hành hít thật sâu, truyền âm: “Tế Cẩu, chúng ta bị bao vây rồi.”
Tế Cẩu ngẩng cao đầu, bên tai đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng phá không vút vút.
Từng điểm ánh sáng lạnh từ trên trời trút xuống như mưa bão.
“Vãi chưởng!”
Tế Cẩu quay đầu, trốn dưới cột buồm.
Trong nháy mắt, mấy trăm mũi tên từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn bộ sàn thuyền.